Mười giờ tối, bên ngoài khách sạn Áo Lan sang trọng rực rỡ. Giản Vi mặc quần áo mỏng manh, chống chọi gió rét bên ngoài chào mời công việc của mình. “Anh, muốn gọi xe sao ạ? Tôi lái rất ổn.” “Dì, muốn gọi xe ạ?” “Chú, muốn… A!” Giản Vi còn chưa dứt lời đột nhiên bị người đẩy mạnh từ phía sau, thân thể cô gầy gò, bị đẩy bước loạng choạng về phía trước vài bước, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Cô vội ổn định thân thể, nhíu mày quay đầu lại, chỉ thấy vài gã đàn ông hung thần ác sát trừng mắt nhìn cô. Mấy gã đàn ông này cô đều biết, là lái xe thuê giống cô. Một người vạm vỡ trong số đó đột nhiên hung ác chỉ về phía cô: “Cô gái nhỏ! Không hiểu quy củ giang hồ có phải không? Có ai giành chuyện làm ăn như cô không?” Mấy hôm trước Giản Vi tới nơi này làm lái xe thuê, miệng cô ngọt, giành không ít mối làm ăn của những gã lái xe thuê này.
Mấy gã đàn ông nhịn cô mấy ngày, hôm nay nhịn hết nổi nữa, tính dạy dỗ cô một chút. Gã đàn ông kia vừa dứt lời, mấy gã đàn ông khác đột nhiên đồng loạt xông lên vây quanh Giản Vi. Giản Vi bị dọa xiết chặt tay, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn chúng, “Các người… Các người muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các người, các người đừng làm loạn, nếu các người còn dám bước lên một bước thì tôi sẽ báo cảnh sát!”