Tịch Phi Phi xuất viện đã là kỳ nghỉ đông rồi.Hơn một tháng nằm viện này, bởi vì bận thi cuối kỳ, Tịch Bạch vẫn không đến bệnh viện thăm cô.Đương nhiên, thi cuối kỳ cũng bất quá chỉ là lấy cớ thôi, Tịch Bạch sẽ không giả bộ hỏi han ân cần với cô ta, thái độ của cô với Tịch Phi Phi trước sau đều không thay đổi.Nợ máu phải trả bằng máu nghe qua có chút đáng sợ nhưng không phải không có lý. Nếu không cô vì sao lại trọng sinh chứ?Đương nhiên, Tịch Bạch sẽ không muốn mạng Tịch Phi Phi, bởi vì mạng của cô ta với cô mà nói không có giá trị.Tịch Bạch chỉ muốn đoạt lại mọi thứ thuộc về nhân sinh của cô.Chỉ là nghe cha mẹ nói, cảm xúc của Tịch Phi Phi đã dần ổn định. Trải qua chuyện như vậy, cô giống như thay đổi thành một người khác.Tịch Bạch cũng không để ý gì tới ‘Tịch Phi Phi giống như thay đổi thành một người khác’ mà mẹ nói rốt cuộc có ý gì.Mãi đến ngày ấy Tịch Phi Phi về nhà, nhìn thấy Tịch Bạch vậy mà mỉm cười đi tới trước, dịu dàng ôm cô một cái.Tịch Bạch theo bản năng lui về sau tránh được.
Cô có chút kinh ngạc nhìn Tịch Phi Phi.Tịch Phi Phi mỉm cười thân thiện ôn hoà khiến cô giống như một thiên sứ tung cánh, toàn thân tản ra ánh sáng thánh khiết.Đào Gia Chi khuyên nhủ: “Bạch Bạch, chuyện này qua cũng qua rồi, Phi Phi ở trong bệnh viện đã thừa nhận bản thân mình sai, cũng xin lỗi rồi. Con cũng đừng níu chặt không buông, cho dù nói thế nào chị ấy cũng là chị con, tình chị em của các con là chặt không đứt.”“Đúng vậy, chị con đã xóa hết các bài đăng trên Weibo rồi.” Tịch Minh Chí cũng nói giúp vào. “Chị con thật sự biết sai rồi, hôm nay còn cố ý nói muốn đích thân nhận lỗi với con.”Tịch Bạch nhìn nụ cười giả nhân giả nghĩa trên mặt Tịch Phi Phi, trong lúc lơ là dường như đã hiểu ra.Tịch Phi Phi nằm viện dưỡng bệnh một tháng này không chỉ khôi phục nguyên khí hơn nữa giống như đã thay da đổi thịt, công lực nâng cao một bậc rồi.Tịch Phi Phi thiếu kiên nhẫn, thường xuyên bị bức phải nói năng lung tung không lựa lời trước kia đã không thấy nữa, hiện tại là Tịch Phi Phi luôn dùng nụ cười thân thiện gặp người này, tiến hoá rồi.Tịch Bạch ở trong đôi mắt nâu sẫm kia của cô thấy được bản thân mình, cũng cảm nhận được hận ý sâu trong đáy lòng Tịch Phi Phi giây phút đó. Đời trước, Tịch Phi Phi có năng lực có thể khiến cha mẹ triệt để vứt bỏ Tịch Bạch, điều này đã nói lên khả năng của cô.Lần này, Tịch Bạch cơ hồ bẻ gãy cánh tay Tịch Phi Phi, khiến cho cô mất đi ưu thế là nhóm fan dư luận này, thế nhưng nếu muốn triệt để đánh bại cô, chỉ sợ không dễ dàng.Tịch Bạch cũng rất bội phục Tịch Phi Phi, nếu đổi lại là một người có tố chất tâm lý yếu hơn, gặp phải thiệt hại nặng như vậy, bị người điên cuồng chửi rủa trên mạng, không chết cũng uất ức, ví dụ như An Khả Nhu bị Tịch Phi Phi tính kế trước kia.Tịch Phi Phi có thể trong thời gian ngắn như vậy khôi phục, hơn nữa trở lại như cũ, rất lợi hại.Cô càng như thế này ngược lại càng khơi dậy ý chí chiến đấu của Tịch Bạch.Nếu cô không gượng dậy nổi, tinh thần sa sút, Tịch Bạch cũng sẽ cảm thấy không có ý nghĩa.Tịch Bạch đã từng dùng tính mạng mình để đánh đổi, cô cũng không muốn để cho Tịch Phi Phi nhẹ nhàng mà rút lui như vậy.
Cô nhìn Tịch Phi Phi, mở miệng nói trước: “Chị, không phải nói xin lỗi sao?”Bức thiết hy vọng chị em nhanh chóng hoà hảo, Đào Gia Chi nói thêm vào: “Đúng vậy đúng vậy, Phi Phi, con nhanh xin lỗi Bạch Bạch đi.”Tịch Phi Phi cắn đầu lưỡi, nhìn Tịch Bạch, thành khẩn nói: “Bạch Bạch, chị xin lỗi em, chị không nên lúc nào cũng nhằm vào em.”“Nếu là xin lỗi vậy thì nói rõ từng chuyện một đi, chị làm thế nào nhằm vào em, nói rõ ràng trước mặt ba mẹ.”Tịch Phi Phi oan ức nhìn về phía cha mẹ nhưng bọn họ cũng không hiểu ý. Tịch Minh Chí nói: “Phi Phi, con mau nói rõ ràng mọi chuyện trước sau đi, trước đó ở bệnh viện con hứa với ba mẹ thế nào, cũng nói cho Bạch Bạch biết.”Tịch Phi Phi nhẹ nhàng mà thở ra, trầm giọng nói: “Đầu tiên chị không nên trộm đàn của em, nhưng chị làm vậy là vì lo sợ em đệm nhạc cho người khác. Ngày đó chị chính tai nghe thấy em đồng ý với người khác.”“Chị.” Tịch Bạch ngắt lời cô: “Cho dù có 1001 lý do nhưng sai chính là sai, sai rồi nên xin lỗi. Hơn nữa em cũng không muốn nghe lý do của chị.”Hai đầu lông mày Tịch Phi Phi thoáng qua chút oán độc, cô tiếp tục nói: “Còn nữa, chị đồng ý điểm cộng vào đại học là của em, bởi vì lợi ích riêng mà chị nuốt lời, chị sai rồi, hy vọng em tha thứ cho chị.”Tịch Bạch thản nhiên nói: “Tiếp tục.”Tịch Phi Phi oan ức nói: “Chị không biết chị còn làm sai chuyện gì?” “Nếu chị không rõ lắm vậy thì em nói một câu chị liền lặp lại một câu.”Tịch Bạch hắng giọng một cái, cao giọng nói: “Tôi, Tịch Phi Phi không nên tuỳ ý đoạt lấy và áp bức Tịch Bạch, không nên dùng đạo đức bắt ép em ấy, bức em ấy làm việc không muốn làm, không nên lợi dụng bệnh tật của bản thân mà cướp đi mọi thứ vốn thuộc về em ấy. Tôi vì lợi ích riêng mà mất đi nhân tính, tôi điên cuồng mà không biết. Tôi nên cảm ơn Tịch Bạch, mà không phải xem mọi thứ này là đương nhiên.”Tịch Phi Phi kinh ngạc nhìn Tịch Bạch, bảo cô tự mình thừa nhận chuyện này đối với cô mà nói không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục.Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí cũng kinh ngạc, nhưng cẩn thận ngẫm lại lời Tịch Bạch nói, mặc dù có chút cực đoan nhưng hình như cũng không sai.Quả thực mấy năm nay nếu không phải nhờ Tịch Bạch, Tịch Phi Phi cũng sớm không còn trên thế giới này. Chẳng lẽ là cô thiếu cô ta sao? Không, cô không nợ bất kỳ ai hết.Chẳng lẽ Tịch Phi Phi không nên nói một tiếng cảm ơn với cô ư?
Tịch Minh Chí có chút xấu hổ, nhắc nhở Tịch Phi Phi: “Phi Phi, nếu làm sai thì phải dũng cảm thừa nhận.”“Chẳng lẽ đây là lỗi một mình con sao!”Tịch Phi Phi gần như bật thốt ra, thế nhưng cô vẫn kiềm chế nội tâm phẫn nộ.Đúng vậy, hiện tại cán cân của cha mẹ đã bắt đầu chậm rãi nghiêng về phía Tịch Bạch, thế lực của cô và Tịch Bạch ngang nhau, ai có thể tranh thủ được sự thiên vị của cha mẹ thì người đó có thể thắng.Vì thế Tịch Phi Phi cố nén khuất nhục, y theo lời Tịch Bạch mà nói, một chữ không sót nhận lỗi với cô, hơn nữa còn nói lời cảm ơn.Tịch Bạch biết Tịch Phi Phi không cam lòng, nhưng lúc còn sống có thể nghe được ba chữ ‘thực xin lỗi’ từ trong miệng cô, Tịch Bạch thấy rất sảng khoái.—————–Nghỉ đông, Trần Triết Dương tổ chức chuyến đi lên núi tuyết Tây Lĩnh, mời hai chị em nhà họ Tịch tham gia, đồng thời còn mời không ít bạn bè của anh.Anh bảo là muốn nhân chuyến đi trượt tuyết lần này để cho hai chị em nhà họ Tịch ra ngoài giải sầu, những chuyện không vui qua đi thì để cho nó qua. May mà hiện tại kết quả coi như không tệ, điểm cộng thi vào trường đại học lần nữa trở về trong hồ sơ của Tịch Bạch, Tịch Phi Phi cũng đi ra khỏi khói mù khủng bố trên mạng.Tịch Bạch kỳ thật không quá hứng thú với trượt tuyết, đương nhiên, cô càng không có cảm giác với người khởi xướng hoạt động lần này, Trần Triết Dương.Cha mẹ Tịch tỏ ra hứng thú với chuyến đi trượt tuyết lần này, có lẽ muốn mượn cơ hội này làm dịu đi mối quan hệ với nhà họ Trần.Dù sao người hai nhà là thế giao, có qua lại không ít trên phương diện làm ăn, mà hai đứa con gái nhà mình hiện tại đều đang học ở trung học Đức Tân, quan hệ kéo căng quá thật sự khó coi.Cha mẹ Tịch cố ý bảo Tịch Bạch đi trượt tuyết, lại còn cố ý chuẩn bị một bộ đồ trượt tuyết cho cô.Hết cách, Tịch Bạch đành đồng ý.Núi tuyết Tây Lĩnh là địa điểm du lịch hấp dẫn trong mùa đông, khu dã ngoại không chỉ có khu trượt tuyết còn có suối nước nóng thiên nhiên, sáng sớm lên núi có thể thấy cảnh mặt trời phủ vàng đỉnh núi.
Trần Triết Dương tổ chức chuyến đi núi tuyết lần này, bạn bè cũng đều là con cái nhà giàu có, lái mấy chiếc xe sang trọng vào khu dã ngoại núi Tây Lĩnh.Trên đường đi, Tịch Phi Phi nói chuyện với mấy cô gái, trò chuyện vui vẻ, từ túi xách hàng hiệu cho tới sản phẩm dưỡng da. Tịch Bạch không gia nhập với các cô, một người ngồi ở ghế lái phụ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ ngẩn người.Xe Mercedes Benz gào rít chạy băng băng trên đường quốc lộ, có mấy thiếu niên đeo ba lô đạp xe leo núi xuất hiện ở đường núi bên cạnh.Tốc độ xe rất nhanh, vụt mất nơi ngã rẽ.Không biết có phải ảo giác hay không, Tịch Bạch thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.Những du khách ba lô này đa phần đeo kính bảo hộ và khẩu trang che chắn tia tử ngoại cực mạnh, bởi vậy Tịch Bạch cũng không quá chắc chắn, cảm thấy thân hình có phần giống, chiếc xe leo núi kia cũng giống.Lúc cô quay đầu lại, đám thiếu niên đeo ba lô ở sau kia đã đi xa.Khách sạn Trần Triết Dương đặt là khách sạn suối nước nóng năm sao cao cấp nhất khu dã ngoại, tầm nhìn vô cùng tốt, mỗi phòng đều có cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy dãy núi tuyết kéo dài không dứt, trong phòng vô cùng ấm, ban công mỗi phòng đều có suối nước nóng.Phòng như vậy một đêm phải tốn số tiền lên tới bốn con số.Số tiền này đối với đám thiếu gia tiểu thư đi cùng mà nói không tính là gì. Trần Triết Dương vì làm dịu đi mối quan hệ giữa chị em nhà họ Tịch nên đã đặt cùng một phòng cho Tịch Bạch và Tịch Phi Phi.Có điều anh sẽ không biết, quan hệ giữa hai chị em sớm vào thời khắc Tịch Bạch trọng sinh kia nhất định không cách cứu vãn…Tịch Phi Phi coi như khách khí với Tịch Bạch, giả vờ giả vịt trước mặt người khác, cực kỳ thân thiết với cô, có điều trong mắt cô thỉnh thoảng lộ ra sự thù hằn khiến Tịch Bạch cảm thấy không rét mà run.Thái độ của Tịch Bạch với cô trước sau lãnh đạm, cô không e ngại Tịch Phi Phi, lo gì trong lòng cô ta đang ấp ủ ý tưởng xấu.Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, trọng sinh trở về, người nên sợ nhất tuyệt đối không phải Tịch Bạch.Khu dã ngoại Tây Lĩnh có một sườn núi được khai thác làm khu trượt tuyết, mấy vị thiếu gia tiểu thư đem theo trang bị trượt tuyết giá cả đắt đỏ, từ sớm đã qua đó trượt tuyết.
Sườn dốc phủ tuyết có rất nhiều du khách mặc quần áo màu sắc rực rỡ, rải rác khắp các ngõ ngách nơi sườn dốc tuyết, tiếng cười khắp nơi.Tịch Bạch thay đồ trượt tuyết, giẫm lên ván trượt, một mình luyện tập ở sườn dốc thoải bên cạnh.Trần Triết Dương đi đến bên người cô, biết cô không biết trượt tuyết, bởi vậy xung phong nhận việc dạy cô.Tịch Bạch lãnh đạm từ chối: “Không cần, em tự học là được.”Dù sao bản thân cô một người chơi đùa, cũng không phải nghiêm túc học trượt tuyết.“Em như vậy là người mới học, nếu không có ai bên cạnh rất dễ bị té, đến lúc đó té sưng mặt cũng không được khóc nhè nha.” Giọng điệu Trần Triết Dương mang theo chút mập mờ khiến Tịch Bạch cảm thấy có chút không thoải mái.Cô không để ý tới anh.Cách đó không xa, mấy thiếu niên anh tuấn đi vào khu trượt tuyết hấp dẫn không ít người chú ý.Tạ Tuỳ thay đồ trượt tuyết màu đen đi tới, đứng trên sườn dốc, ánh nắng rọi lên phía trên đường lông mày anh vùi ánh mắt anh vào sâu trong bóng tối thâm thúy.“Tuỳ ca, cùng trượt đi.” “Ừm.”Tạ Tuỳ xoay người, trông thấy cô gái cách đó không xa đứng trong ánh sáng phản chiếu từ đống tuyết, da thịt trong suốt, đôi mắt tối đen như mực đong đầy ánh nắng sáng long lanh, tốt đẹp tựa như tuyết trắng tinh.Cô vụng về chống gậy trượt tuyết, thật cẩn thận di chuyển.Khoé miệng anh nhếch lên, đang muốn đi tới trước, vừa lúc này, Trần Triết Dương đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng đỡ vai cô.“Cẩn thận chút, không cần ngửa ra sau, sẽ té đó.” “..”Tạ Tuỳ ở xa nhìn hai người trên tuyết, sắc mặt dần trầm xuống.Gió rét lạnh thổi qua, vui sướng thoáng hiện nháy mắt tan thành mây khói, đáy mắt thâm thuý của anh nổi lên chút cay nghiệt và lạnh lùng, nắm chặt gậy trượt tuyết trong tay.————Tịch Phi Phi đứng dưới bóng cây từ xa nhìn Trần Triết Dương.Trần Triết Dương quanh quẩn bên người Tịch Bạch, vừa dạy cô trượt tuyết vừa làm mẫu tư thế cho cô, ân cần giống như con chó xù.
Tịch Phi Phi suy sụp trong lòng, cô biết rõ rành rành người trong lòng Trần Triết Dương vẫn thích là mình, cho nên mới lạt mềm buộc chặt, ôn hoà với anh.Nhưng không biết vì sao, bây giờ Trần Triết Dương trở về, thái độ đối với cô xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cô thậm chí hoài nghi Trần Triết Dương di tình biệt luyến, nhìn tới Tịch Bạch.Tịch Phi Phi nghiến răng nghiến lợi, không chú ý tới dốc thoải dưới chân, ván trượt trơn trượt ra ngoài, trọng tâm của cô không ổn định, té ngã trên tuyết, đau đến chảy nước mắt.“Ý, Phi Phi, không sao chứ!” “Không sao.”“Triết Dương, cậu mau qua xem đi, Phi Phi té ngã rồi!”Có cô gái ở xa gọi Trần Triết Dương, Trần Triết Dương quay đầu, quả nhiên thấy Tịch Phi Phi chật vật ngồi trong đống tuyết, khoé mắt thấm nước.“Tớ tới ngay.” Trần Triết Dương nói với Tịch Bạch: “Anh qua xem chị em chút, xong rồi sẽ lại tới chỉ em.”“Không cần đâu, sức khỏe chị em không tốt, không thể bị thương hoài, anh tốt nhất ở bên người trông chừng chị ấy đi.”Rất không dễ dàng thoát khỏi anh, Tịch Bạch mới không muốn anh nhanh như vậy trở lại a.“Vậy được rồi, em cũng cẩn thận một chút.” Trần Triết Dương nói xong, trượt qua chỗ Tịch Phi Phi.Tịch Bạch như trút được gánh nặng thở ra một hơi, tự mình cẩn thận di chuyển tới một đồi dốc thoải bên cạnh, chống gậy trượt, chậm rãi trượt về trước.Đúng lúc này chỉ cảm thấy có người lướt qua bên người cô, Tịch Bạch mất trọng tâm, thân thể ngã nhào về trước. Người con trai đánh một độ cung xinh đẹp, vì thế Tịch Bạch chuẩn xác ngã vào lòng anh.Anh mặc áo jacket màu nâu đen, chất vải hơi cứng, thân thể tản ra mùi bạc hà tươi mát nào đó, Tịch Bạch ngửi được mùi hương này cũng có chút nhận ra.Cô ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cổ anh.Hầu kết thiếu niên hơi nhô ra, có vài cọng râu cứng nhỏ ở cằm, có vẻ vô cùng gợi cảm.Anh cũng đang tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa hẹp dài xinh đẹp: “Vui không?”
Kỳ thật Tịch Bạch sớm có chuẩn bị tâm lý. Vừa nãy ở trên đường lớn nhìn thấy mấy thiếu niên đeo ba lô đạp xe đạp kia, về sau nhớ lại càng cảm thấy giống bọn họ, vậy mà có thể gặp cùng một chỗ.Tịch Bạch nghe giọng nói lãnh đạm của Tạ Tuỳ, xem chừng trong lòng anh không thoải mái.“Anh buông em ra trước đi Tạ Tuỳ.”Cô bị anh ôm ngang, từ phần ngực trở xuống dán sát vào người anh, eo bị anh nắm chặt, hai người dùng một tư thế đứng mập mờ mà thân mật khiến không ít người chung quanh chú ý.Khuôn mặt trắng nõn như tuyết của cô ửng hồng, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, không thể đẩy ra, đành phải đưa tay chắn ở trước ngực, ngăn cách tiếp xúc với anh.Ngăn cách chất liệu áo jacket dày cô vẫn như cũ có thể cảm nhận được cơ bắp và sự săn chắc của anh.“Tôi hỏi em, thấy tôi có vui không?” Anh nhất quyết không tha hỏi.Tịch Bạch cũng không biết nên trả lời thế nào, không thể làm gì, đành giống như dỗ con nít nhỏ giọng nói. “Vui.”Tạ Tuỳ vuốt vuốt mũ len trắng của cô, lúc này mới buông cô ra. “Đứng cho vững, lại té nữa ông đây sẽ không đỡ em đâu.”Tịch Bạch bĩu môi, thầm nói vốn cũng sẽ không té, ai bảo anh đột nhiên từ sau xuất hiện làm cô giật mình.“Các anh cũng tới núi Tây Lĩnh chơi à?”“Thiếu gia tiểu thư có tiền có thể tới, tụi tôi không thể tới sao?” “Anh không cần lúc nào cũng xuyên tạc lời em nói.”Vẻ mặt Tạ Tuỳ hình như có chút khó chịu: “Em cùng tên họ Trần tới đây, giải thích thế nào?”Tịch Bạch nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Người nhà bảo.” “Vậy có phải nếu tôi rủ em trước em sẽ đồng ý đi cùng tôi?”Tịch Bạch đang muốn nói ừm, có điều nghĩ nghĩ, khẽ hừ một tiếng: “Phải suy nghĩ một phen.”“Được thôi, em là cô tiểu thư bé nhỏ.” Tạ Tuỳ mang theo chút bất mãn nói: “Tiểu thư bé nhỏ chịu đến dự là đã cho tôi mặt mũi rồi.”Tịch Bạch không muốn nhiều lời với người ăn đầy dấm này, dù sao nói cái gì cũng là chua.Tạ Tuỳ nghiêng đầu liếc Trần Triết Dương cách đó không xa, đáy mắt nhiễm ý lạnh: “Trở về tắm rửa.”
Tịch Bạch không hiểu đầu đuôi: “Làm chi?”Tạ Tuỳ giơ tay nắm chặt bả vai mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve, lạnh lùng nói: “Vữa nãy hắn ta đụng em rồi.”Tịch Bạch biết lòng ghen tỵ và ham muốn chiếm hữu của người con trai này rất mạnh. Đời trước, phàm là cô nói mấy câu với người đàn ông khác, Tạ Tuỳ đều sẽ lạnh mặt ghen tuông.Nhưng mấu chốt là, đừng nói cô và Tạ Tuỳ hiện tại nửa điểm quan hệ cũng không có, cho dù là với Trần Triết Dương cũng không có bất kỳ quan hệ kỳ quái gì, anh ăn dấm gì chứ.Cô đẩy tay anh ra, lầu bầu một tiếng: “Vậy anh vừa nãy ôm em, em cũng phải tắm cho sạch.”Tạ Tuỳ khẽ ngẩn ra, lập tức nói: “Tôi đụng em, em không cần tắm.” “Vì sao?”Vấn đề này trái lại là hỏi khó Tạ Tùy rồi, anh thật sự nghiêm túc suy nghĩ, chỉ chốc lát sau lại nói: “Tắm cũng được, dù sao tôi sẽ còn chạm vào em.” “..”Có đôi khi Tịch Bạch thực cảm thấy người này rất vô lại, lại không khiến cô chán ghét như Trần Triết Dương.Tịch Bạch lấy tay kéo tóc ra khỏi khăn quàng cổ.Tạ Tuỳ chú ý tới đầu ngón tay cô lạnh buốt đến đỏ bừng, nói một tiếng: “Sao em không đeo găng tay?”Tịch Bạch không chút để ý nói: “Quên rồi.”“Chuyện này cũng có thể quên.” Trong giọng nói Tạ Tuỳ mang theo chút ghét bỏ, đồng thời tháo găng tay bằng da màu đen của mình ra, đeo vào tay Tịch Bạch.“Không cần.”Tạ Tuỳ không nói gì nắm tay cô lên, đeo găng tay màu đen vào tay cô. Găng tay của con trai không có lông vướng víu như con gái, găng tay của anh rất mỏng, nhưng bên trong có lông nhung mịn lại còn sót lại chút nhiệt độ của anh, bởi vậy đặc biệt ấm.Anh nắm chặt tay cô, cẩn thận thoả đáng đeo găng tay cho cô.Tịch Bạch vốn có chút không tình nguyện, có điều bên trong găng tay thật sự rất ấm áp, bàn tay nhỏ tê cứng của cô lập tức ấm lên.Tịch Bạch không vùng vẫy nữa, tuỳ ý anh đeo găng tay, còn tự mình kéo lên trên.“Tới, dạy em trượt tuyết.” Tạ Tuỳ không nói gì kéo Tịch Bạch đến khu vực dốc thoải cho trẻ con, cứng rắn muốn dạy cô.
Dù sao hiện tại cũng không có gì làm, Tịch Bạch liền theo anh học, thân thể nghiêng tới trước, duy trì cân bằng, thông qua gậy trượt kiểm soát tốc độ, chậm rãi trượt xuống dốc, sau vài lần ngược lại cũng nắm được chút bí quyết.Từ trên sườn dốc trượt xuống, gió lạnh thổi mạnh vào mặt, tích tụ trong lòng cũng theo gió tiêu tán, thật rất sảng khoái.Cô kìm lòng không đậu nở nụ cười, Tạ Tuỳ trượt đến cạnh cô, ôm lấy cô đánh một vòng tròn.“Anh đừng có di chuyển trước mặt em được không?” “Làm sao vậy?”“Sẽ làm em té đó.”“Cho dù té tôi cũng có thể đỡ được em.”Tịch Bạch bĩu môi, trượt nhanh vòng qua dốc đứng.Tạ Tuỳ nhìn bóng lưng cô, hô lên: “Này, đừng đi tới mấy chỗ đó, em mới học.”Lời còn chưa dứt, một tiếng la ‘a’ sợ hãi, người nào đó té ngã rồi.Tạ Tuỳ đi bộ qua, chống đầu gối nhìn cô, ánh mắt xinh đẹp híp lại: “Tôi nói gì rồi?”Tịch Bạch ngồi trong đống tuyết, ôm đầu gối một hồi, may mắn cô có đeo đồ phòng hộ, nếu không bị té ngã khẳng định đau rồi.Tạ Tuỳ vươn tay về phía cô, Tịch Bạch không nắm. Anh đơn giản nắm chặt cánh tay cô kéo lên, thay cô phủi tuyết trên người.“Té ngã chỗ nào?”Tịch Bạch cảm thấy mất mặt chết đi được, cắn răng nói: “Không nói cho anh.”Tạ Tuỳ nhìn cô lấy tay che mông, khoé miệng hiện lên ý cười lưu manh: “Ngã sấp mông rồi hả?”Tịch Bạch đỏ mặt không nói. “Tuỳ ca xoa xoa cho em.” “A, tránh ra.”