《NGỌT NGÀO GỬI ĐẾN ANH - SƠN HỮU GIA HỦY》
| Edit by Tiệm cơm trong hẻm|
Chương 5: Đây là cô giáo của em, Trương Tòng Chân.
Lúc Nghiêm Tinh Hà rời khỏi nhà họ Hà là đã qua mười hai giờ, trước khi đi còn bị Lão Hà cưỡng bức anh nhận hai phần chè.
Xe chạy xuyên qua phố xá sầm uất lại đi qua mấy trạm xe buýt rồi đến một trạm đèn đỏ giao lộ thì quẹo phải, lái vào một con đường nhỏ có cây cối rậm rạp nhưng hoàn cảnh lại thanh tịnh.
"Bác sĩ Nghiêm về rồi à?" Bác bảo vệ nhận ra là anh vì thế lên tiếng chào hỏi.
Nghiêm Tinh Hà cười cười gật đầu với chú ấy, lái xe dần chậm lại đến tảng đá có khắc bốn chữ "Thời Đại Hoa Viên" màu đỏ thật lớn, rồi dần dần lái vào bãi đậu xe của khu chung cư.
Thang máy đến tầng mười hai, anh đi ra, tiếng đế giày va chạm với mặt đất tạo âm thanh nho nhỏ trong hoàn cảnh vắng lặng dần được phóng đại.
Trong nhà cũng hoàn toàn yên tĩnh và tối mịch, anh đi đến cửa sổ kéo hai tấm màn cửa dày ra, ánh mặt trời chen nhau ùa vào căn phòng, ngoài ra còn có những hạt bụi li ti phấp phới trong tia sáng.
Lúc này anh nheo mắt đứng tại chỗ nhìn thời tiết ngoài trời một lát rồi mới xoay người đem hai phần chè bỏ vào tủ lạnh, là sữa trứng hai lớp[1], một phần là vị truyền thống một phần là vị đậu đỏ.
[1] Sữa trứng hai lớp (双皮奶): Tương tự như bánh pudding hoặc bánh flan, sữa trứng hai lớp là một món tráng miệng rất đơn giản nhưng ngọt ngào, được làm từ sữa tươi, đường và lòng trắng trứng. Món tráng miệng này có hai lớp: Sữa được đun kĩ với một lớp đường và bên trên là hỗn hợp sữa và lòng trắng trứng. Sữa trứng 2 lớp khá mềm, có vị thơm ngọt, mềm mịn, dinh dưỡng phong phú và có hiệu quả trong việc chăm sóc da, bổ phổi. Khi thưởng thức, bạn có thể thêm trái cây, hạt sen, nho khô hoặc đậu đỏ để ăn kèm hóa ở Quảng Châu.
Căn hộ được trang trí đơn giản sạch sẽ, không thừa những đồ vật rườm rà, sạch sẽ đến mức có chút giống như nhà mẫu vậy, Nghiêm Tinh Hà đi từ phòng bếp ra trực tiếp đi vào phòng làm việc, rất nhanh tiếng lật sách vang lên.
So với bên Nghiêm Tinh Hà yên tĩnh thì ở bên nhà họ Hà lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Lão Hà, cho một bát chè đậu đỏ[2], lại gói một phần bánh trôi nhân đậu phộng và nhân hạch đào." Đây rõ ràng là khách quen, vừa ngồi xuống không cần nhìn thực đơn cũng không cần nghĩ ngợi há mồm là có thể gọi món ngay được.
[2] Chè đậu đỏ(紅豆湯/紅豆沙;: hóng dòu tāng /hóng dòu shā): Trong một số công thức nấu ăn, đậu đỏ dán bằng nước bổ sung để tạo thành một nhiều tong sui, hoặc dày, súp ngọt ngào. Nó thường được nấu chín và ăn với tangyuan và. Đây hầu như luôn là một món tráng miệng.
Nói xong rút khăn giấy lau toàn bộ bàn, vừa lau bàn vừa nhìn Hà Thu Thủy đang lựa đậu, hỏi: "A Thủy không đi ngủ trưa à?"
"Không ngủ được ạ, bây giờ ngủ thêm thì buổi tối sẽ không ngủ được ạ." Hà Thu Thủy cười tủm tỉm, giọng nói ngọt ngào lại trong trẻo khiến cho người ta không tự chủ được mà sinh ra hứng thú muốn nói chuyện với cô.
Sau mười hai giờ trời cũng dần nóng lên, trong cửa hàng cũng dần náo nhiệt lên, thỉnh thoảng có người đến gọi món, cũng có gọi mang về, Hà Thu Thủy đi đứng không được tiện nên không thể phụ bưng món được nên cô đành phải ngồi vừa lựa đậu vừa phụ đóng gói.
Sau một lát, Ôn Ny đi đến nói: "Để chị làm, bé em đến ngồi quầy thu ngân đi."
Hà Thu Thủy liền đi đến ngồi ở quầy thu ngân sau cửa ra vào, nhìn ánh nắng ấm áp của mùa xuân chiếu từ khe cửa vào trong, vẩy xuống những vết lốm đốm lờ mờ nhìn vô cùng thú vị.
Còn chưa đến thời điểm nóng nhất trong ngày, ba, bốn giờ chiều mới là lúc tiệm đông khách nhất, hàng xóm láng giềng xung đều có thời gian rảnh rỗi sau giờ ngủ trưa cũng đi đến gọi một bát chè, ngồi tán gẫu với hàng xóm.
Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là muốn nói chuyện phiếm mà thôi.
Lần này Hà Thu Thủy cũng thật xui xẻo, người mọi người quan tâm nhất bây giờ là cô, một lúc sau bác giá nhà họ Trương hỏi: "A Thủy chân cháu thế nào rồi?"
Cô trả lời: "Rất tốt ạ, bác sĩ nói một tháng nữa không sao thì có thể tháo giáo đỡ bên ngoài rồi ạ."
Bác gái chao ôi một tiếng, hỏi: "Vậy có thể có thể hồi phục được giống như người bình thường được hay không à nha?"
"Đương nhiên là có thể rồi, hôm nay mới gặp được bác sĩ Nghiêm, bác sĩ Nghiêm nói chỉ cần cố gắng luyện tập thì có thể hồi phục đến mức hoàn toàn không nhìn ra là bé đã từng gãy xương." Ôn Ny nhướng mày, lập tức lớn tiếng trả lời.
Bác gái à à hai tiếng xong, có lẽ hơi xấu hổ lúng túng cũng không có tiếp tục hỏi, một dì nhà khác lại ân cần nói: "Vậy sau này A Thủy còn có thể quay lại múa không nhỉ? Học lâu như vậy không múa nữa thì thật đáng tiếc."
"Ôi, đây không phải là không cho phép sao, dù sao thì không múa cũng tốt hơn không đi được, lại nói, trong nhà không phải còn cái quán hay sao, không múa nữa thì quay về tiếp quản là được." Ôn Ny vừa nói vừa bưng một bát chè đậu phộng nước cốt dừa đến trước mặt dì.
Trong bát sứ trắng là chè đậu phộng vừa được múc vào được kết hợp với nước dừa tạo thành một lớp "áo", nước dừa màu trắng nước sông không phạm nước giếng. Mùi thơm đậm đặc của đậu phộng xộc vào mũi.
Người ta đều đã nói đến như vậy thì người ngoài cũng không thể nói gì nữa, vì thể lại chuyển hướng câu chuyện đến nhà khác, ví dụ như là ai mẹ chồng nàng đâu nhau linh tinh.
Hà Thu Thủy ngồi ở một bên lẳng lặng nghe, một lúc sau Hà Hi bưng hai bát từ phòng bếp chạy đến trước mặt cô, để chén xuống, "Cô nhỏ, chúng ta ăn trà chiều thôi ạ."
Trong chén thủy tinh nhỏ trong suốt có dứa, ô mai và cảm được cắt thành hạt lựu trộn với sữa chua, ở trên còn bỏ thêm các loại hạt, nhìn mê người vô cùng.
Hà Hi dời ghế đến ngồi song song với Hà Thu Thủy, xúc một miếng cảm bỏ vào miệng, chép miệng rồi giả vờ nhận xét thật sâu lắng: "Mùi vị cũng không tệ lắm, chỉ là sữa chua hơi chua."
Sữa chua là do Hà Thu Thủy sáng nay dậy sớm làm, vừa mới ăn được, cô xì một tiếng, "Vậy cháu có thể làm thì sao lại không làm, cháu đã làm bài tập xong chưa?"
Một chiêu khống địch, Hà Hi còn đang muốn phát biểu ý kiến liền lập tức ỉu xìu xuống, thằng bé rũ đầu thở dài, "Chưa xong ạ, khổ quá mà, cháu khổ quá mà."
Hà Thu Thủy nghe vậy thì trợn mắt, tức giận mắng: "Cháu chỉ việc ăn ngủ thì khổ cái gì, cháu có biết bác sĩ Nghiêm chịu khó bao nhiêu không? Người ta còn đọc sách ở văn phòng vào buổi tối đấy."
Lúc nằm viện cô cũng thường xuyên thấy bác sĩ Nghiêm trực ban vài ngày, nhiều hôm cô không ngủ được sẽ đi dạo trong bệnh viện, khi đi ngang qua văn phòng cũng sẽ thấy được bác sĩ Nghiêm khi thì làm việc không thì cũng là đang đọc sách.
Cô từng hỏi Tiểu Mỹ, cô ấy nói: "Chuyện này có gì kỳ quái chứ, bọn chị đều phải kiểm tra định kỳ để thăng cấp, còn phải gửi bài luận, y tá cũng cần phải làm chứ nói chi là bác sĩ, bọn họ càng khó hơn."
Hà Thu Thủy nghe xong cảm thấy quả nhiên không có người nào là dễ dàng cả, giống như cô ở đoàn múa, không phải đều phải sát hạch hàng năm hay sao.
Thấy cô dùng chú bác sĩ vừa gặp buổi trưa để dọa mình thì Hà Hi cong miệng, "Cô nhỏ, sao cô không nói đến việc bố cháu ăn nhiều gà chứ?"
Hà Thu Thủy hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn nhóc ấy cũng không biết thằng nhóc này muốn nói cái gì, Hà Hi nheo mắt nhìn cô, "Thức ăn là không được miễn cưỡng, cháu cũng không muốn cô lợi hại như bố cháu, vậy cô nhất định muốn cháu phải cố gắng học tập như chú bác sĩ làm gì ạ?"
"... Ha, cô nói mà thằng nhóc này... học không giỏi nhưng ngụy biện lại nói tốt đấy nhỉ." Hà Thu Thủy bị thằng nhóc này làm cho tức đến bật cười, chụp một cái trên gáy nó.
Hà Hi ôm bát nhảy xuống ghế, lè lưỡi chạy xa.
Hà Thu Thủy đang muốn la nhóc thì lại nghe thấy tiếng đẩy cửa xột xoạt truyền đến, cô theo bản năng quay đầu lại định nói xin chào quý khách thì nụ cười trên mặt chợt đọng lại.
Lúc này mọi âm thanh của cô cũng bị nghẹn trong cổ họng, một lúc sau mới có thể chào người đến một tiếng, "... Cô Trương."
Trương Tòng Chân là cô giáo của Hà Thu Thủy, từ lúc cô bắt đầu dạy học ở trường Trung học trực thuộc thì cô giáo cũng dẫn cô đến học khóa chuyên ngành của bà, thẳng cho đến khi cô được cử đến học tại Học viện múa Dung Thành thì cũng thuận lợi làm học trò dưới trướng Trương Tòng Chân, tiếp tục học múa cổ điển, chuyên học tập múa Hán Đường, đã từng có một đoạn thời gian được Trương Tòng Chân coi là người nối nghiệp bà.
Từ nhỏ Hà Thu thủy đã có năng khiếu về múa, từ nhỏ cô đã thể hiện mình mẫn cảm và yêu thích với âm luật nhịp điệu. Lúc cô năm tuổi đã được Dung Trân Trân đưa đến lớp năng khiếu, múa là do bản thân cô chọn. Sau này Dung Trân Trân bị bệnh nặng, trước khi lâm chung không yên lòng nhất là con gái.
Bà không sợ Lão Hà tái giá cưới vợ khác mà chỉ sợ mẹ kế không tốt với con gái mình, vì kéo vẫn mãi luôn kéo tay áo Lão Hà dùng hết sức lực cầu sinh ông, cầu xin ông phải đối tốt với con gái một chút, đừng cắt đứt tiền đồ của con gái.
Cho nên mặc dù sau này có khó khăn thế nào đi chăng nữa Lão Hà vẫn chưa từng có ý nghĩ sẽ không cho Hà Thu Thủy học múa nữa, bởi vì trong lòng ông quyết định của vợ là chính xác nhất.
Dung Trân Trân cũng không ngờ rằng Lão Hà sẽ ở vậy một mình nuôi con gái, trông coi bài vị của bà. Cứ thế mà gần hai mươi năm trôi qua.
"A Thủy..." Trương Tòng Chân nhấc chân chậm rãi đi vào cửa hàng nhẹ giọng gọi cô, ánh mắt của bà từ trên khuôn mặt hơi đầy đặn của cô rồi lướt xuống nhìn chân đang bị thương của cô, ánh mắt dần hiện lên vẻ đau xót.
Ôn Ny từ sau cửa cô thấy bà, vội vàng đi ra, "Bé à, đây là..."
"Đây là cô giáo của em, Trương Tòng Chân." Hà Thu Thủy vội vàng vịn mặt bàn quầy thu ngân đứng dậy, "Cô Trương, đây là chị dâu em ạ."
"Chào em." Trương Tòng Chân cười miễn cưỡng với Ôn Ny, "Cô, cô đến thăm A Thủy."
"A, vâng vâng, cái kia... bé à, em và cô giáo Trương vào trong nói chuyện?" Ánh mắt Ôn Ny quét một vòng qua những ánh mắt tò mò đánh giá xung quanh rồi đề nghị.
Hà Thu Thủy gật đầu, chống nạng dẫn Trương Tòng Chân đi vào trong nhà, Trương Tòng Chân nhìn mái tóc dài và đen nhánh được thắt bím đuôi ngựa của cô khẽ đung đưa thì trước mặt lại hiện ra cô gái tóc búi cao mặc hán phục.
Trong nhất thời nỗi buồn cũng dần dâng lên.
Đây là học sinh mà bà đặt kỳ vọng cao nhất, từ khi bà thừa kế y bát của bậc thầy múa Hàn Đường Vương lão tiên sinh đến nay cô là người mà bà muốn truyền cho nhất, thế nhưng vì sao thế sự lại trêu người như vậy, bà chỉ vừa ra nước ngoài mấy tháng ngắn ngủi mà thôi vì lúc về thì thế sự cũng thay đổi rồi?
Trương Tòng Chân thậm chí từng hối hận, sớm biết sẽ như vậy thì lúc trước bà đã không đi tham gia giao lưu gì đó là được rồi.
"Cô ơi, cô ngồi đi ạ, cháu pha trà cho cô." Hà Thu Thủy dừng chân, xoay người cười nói với Trương Tòng Chân.
Ánh mắt của cô rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này không phải là giả vờ, Trương Tòng Chân sớm chiều ở chung với cô nên nhìn ra được sự bình tĩnh này là tự tận đáy lòng cô.
"Không cần pha đâu, cẩn thận coi chừng ngã." Bà hít một hơi thật sâu, ngăn cản nói.
Hà Thu Thủy "À" một tiếng, "Vậy để em lấy nước cho cô ạ."
Chờ cô đi từ cạnh tủ lạnh trở về, Trương Tòng Chân nhìn cô mấy lần muốn nói lại thôi. Bà cũng không biết nên nói gì cho phải, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể thốt lên thành lời.
Sau khi đi đến vẫn là Hà Thu Thủy phá vỡ bầu không khí im lặng này trước, "Cô à, cô từ Italia trở về có tin gì mới không ạ?"
"Học viện Nghệ thuật Italia Crow muốn mời chúng ta nửa cuối năm đến trường bọn họ phỏng vấn, sau đó bọn họ cũng sẽ cho đoàn đến trường chúng ta giao lưu học tập, cô vốn dĩ muốn để em..." Bà nói đến chỗ này thì chợt im bặt.
Hà Thu Thủy chớp mắt, cười lắc đầu, "Em không tham gia đâu ạ, nửa cuối năm đoán chừng em còn chưa tháo giá đỡ thép đâu ạ."
Nghe cô nói vậy thì Trương Tòng Chân lần nữa nhìn chân cô, đau lòng hỏi, "Còn đau sao?"
"Bây giờ thì ổn ạ, thời điểm khó chịu đã sớm qua rồi ạ." Cô trả lời, đôi mắt to híp lại, đôi lông mi khẽ run rẩy.
Trương Tòng Chân mím môi, "...Cô vừa trở về liền nghe nói em... Sau đó cô đến đoàn múa, thì trưởng đoàn Vương nói với cô là em đã từ chức rồi, sau này em... không múa?"
Trưởng đoàn Vương của đoàn múa Dung Thành là con gái của Vương lão tiên sinh, ân sư của bà cũng là một nhà nghiên cứu múa cổ điển, tác phẩm 《Hoa Mộc Lan》 chính là cô ấy tỉ mỉ được biên soạn để biểu diễn.
"... Bác sĩ nói tốt nhất là đừng múa nữa ạ, với cường độ tập diễn lớn như vậy chân của em... Cũng không biết khi nào mới có thể khôi phục đến trình độ có thể vận động trở lại, càng đừng nói là rất khó để khôi phục lại, cho dù là hai ba năm có thể... thì cũng đều đã hoang phế rồi, lại nói cũng không thể để đoàn múa nuôi em ạ, còn không bằng..."
Cô dừng một lát, cười nói: "Lại nói, bố em cũng ngày càng già đi, mọi chuyện trong nhà cũng không thể dựa hoàn toàn vào anh trai và chị dâu em được."
"Thế nhưng em có năng khiếu như vậy..." Trương Tòng Chân nhịn không được mà khuyên cô.
Nhưng chỉ vừa mở đầu đã bị Hà Thu Thủy cắt lời, "Cô à, em biết tâm trạng của cô, hễ là chỉ cần có một chút cơ hôi nào thì em sẽ kiên trì, em học nhiều năm như vậy nằm mơ đều mơ đến múa, thế nhưng mà..."
"Lúc đầu em cũng không thể chấp nhận như vậy, nhưng mà... cũng không thể bởi vì em không thể chấp nhận được mà xem như sự thật này không tồn tại được."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, có chút thất vọng, là khuyên Trương Tòng Chân cũng là khuyên chính bản thân mình.
Trương Tòng Chân cũng biết đây là tai nạn bất ngờ, cuộc đời luôn sẽ có ngoài ý muốn hoặc là nhỏ hoặc là lớn, mặc kệ có thể chấp nhận hay không thì cuối cùng nó cũng đã xảy ra.
"Cô đã xem CCTV buỗi diễn ngày hôm đó..." Trương Tòng Chân thở dài, "Chuyện ngoài ý muốn này thật sự quá trùng hợp..."
Lúc đầu bà cũng nghi ngờ có phải là có người đụng tay đụng chân hay không, dù sao thì trong đoàn múa có một ít lục đục với nhau bà cũng biết rõ.
Thế nhưng trong CCTV tất cả đều rất bình thường, bệ nâng cao của sân khấu đã cũ rồi hơn nữa cũng không được bảo trì tốt, thêm vào việc động tác của vũ đạo mạnh nên gây ra sự nghiêng lệch cuối cùng dẫn đến sụp, Hà Thu Thủy ngã từ trên cao xuống, bệ cao sụp xuống còn làm hai người nam trong đoàn nhưng mà bọn họ cũng không bị thương nặng.
Vì thế Trương Tòng Chân không thể không thừa nhận đây là việc ngoài ý muốn, ngoại trừ thở dài đáng tiếc thì không thể làm gì khác.
"Là ngoài ý muốn, là do em xui xẻo thôi ạ." Hà Thu Thủy nhún vai rồi bật cười thành tiếng, "Nhưng cũng không tính xui xẻo đến tận cùng, quãng thời gian ở bệnh viện tốt lắm ạ, các bác sĩ và y tá đều rất tốt. Bác sĩ Nghiêm vô cùng tận tình, anh ấy nói chỉ cần em cố gằng luyện tập thì sau này có thể không nhìn ra được từng bị gãy xương."
"Cuộc đời dài như vậy, rất nhiều đường có thể đi, không thể múa thì em có thể làm những việc khác. Cô vẫn mãi là cô giáo của em ạ."
Cô cười nắm lấy đôi bàn tay run rẩy của Trương Tòng Chân, cố ý hoạt bát nói: "Không múa cũng tốt ạ, em không cần phải sợ hãi cũng không cần kiểm xoát cân nặng như trước nữa, cô nhìn xem có phải em mập lên hay không?"
Nói xong cô ưỡn ngực, đường cong mềm mại của cô gái được phô bày ra, so với mấy tháng trước thì càng lung linh nhấp nhô, Trương Tòng Chân nhìn khuôn mặt như hoa của cô, trong lòng nhảy dựng, thở dài, "Em có thể nghĩ thoáng là tốt rồi, đã như vậy... em hãy cố gắng bình phục cho tốt, không múa nữa thì không múa thôi."
Bà vừa nói vừa đưa tay vén tóc bên má cho Hà Thu Thủy, sau đó ôm lấy vai cô, Hà Thu Thủy dựa vào vai bà ngửi được mùi nước hoa quen thuộc thì mũi cũng dần chua xót, cô nhắm chặt mắt lại.
"Cô à, ngài yên tâm, em nhất định sẽ khỏe mạnh." Cô lẩm bẩm nói.
Trương Tòng Chân vỗ lưng cô, một lúc sau mới "ừ" một tiếng.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn thì Trường Tòng Chân mới rời khỏi nhà họ Hà. Vừa tiễn bà đi, Hà Thu Thủy cũng không kịp vì vậy mà cảm thấy thương tâm mất mát thì chỉ nghe thấy tiếng điện thoại leng keng vang lên.
Vừa mở ra đã thấy là tin nhắn do bác sĩ Nghiêm gửi đến, là đường link mời cô tham gia nhóm trò chuyện, cô click vào thì thấy tên nhóm là "Nhóm theo dõi bệnh nhân/gia đình", thêm cô vào vừa đúng tám mươi người.
Mọi người trong nhóm thấy có bạn mới thì đều nhắn chào hỏi cô, Nghiêm Tinh Hà còn đặc biệt tag cô: "Xin mọi người đốc thúc người bạn nhỏ @ A Thủy này một chút, mỗi ngày đều phải cẩn thận rèn luyện, tranh thủ sớm ngày bỏ nạng."
"Gia hòa vạn sự hưng[3]: Người bạn nhỏ à? Sao em lại không nghe lời như vậy chứ, có phải không làm bài tập xong rồi bị bố mẹ đánh té hay không?"
[3] Gia hòa vạn sự hưng: Gia hòa vạn sự hưng có thể hiểu là gia đình có thuận hòa thì mới đầm ấm, hạnh phúc. Đồng nghĩa với mọi việc trong gia đình được hưng thịnh. "Gia hoà vạn sự hưng" không chỉ là câu nói hàng ngày mà còn là bài học sâu sắc đối với mỗi thành viên trong gia đình. Nó nhắc nhở chúng ta phải cư xử với mỗi thành viên trong gia đình đúng mực. Thể hiện đúng vai trò, trách nhiệm của mình đối với gia đình.
Vì để mọi người không hiểu nhầm Hà Thu Thủy sợ hết hồn vội vàng trả lời: "Em không phải là người bạn nhỏ [cười khóc], là do công việc xảy ra ngoài ý muốn té gãy xương, có lẽ là do lúc em nằm quá không nghe lời nên bác sĩ Nghiêm mới cảm thấy em giống người bạn nhỏ [che mặt]."
Nghiêm Tinh Hà gửi gói biểu cảm "ngươi cũng biết à", Hà Thu Thủy nhìn ảnh đại diện là chú tượng nhỏ mặc áo blouse trắng thì cười, bỗng nhiên dục vọng muốn dốc lòng tâm sự trỗi dậy.
"Bác sĩ Nghiêm, anh có rảnh không ạ? Em có một vấn đề muốn hỏi anh." Cô ấn bàn phím đánh chữ.
Nghiêm Tinh Hà nhận được tin nhắn riêng của cô thì ngẩn người, sau đó trả lời: "Có rảnh, vấn đề gì?"
Sau đó khoảng chừng qua một phút thì Hà Thu Thủy mới trả lời anh: "Bác sĩ Nghiêm, nếu như anh không làm bác sĩ thì anh sẽ làm gì?"
Nghiêm Tình Hà nhìn vấn đề trên màn hình, lồng mày nhảy dựng, gió ngoài cửa sổ khẽ thổi vào phòng làm việc, máy vi tính trước mặt, trong khung tìm kiếm hiện vài chữ vừa nhập xong, "Hà Thu Thủy."