Tô Mặc mỗi buổi sáng đều dẫn tiểu Trình đến quán phụ giúp Tiêu Giao buổi tối lại quay về nhà, cứ thế trôi qua một tuần, trí nhớ của cô cũng không có tiến triển gì, còn về người đàn ông kia, cô cũng không biết một chút thông tin nào về anh, đất nước Mỹ lại lớn như vậy. Nghĩ đến đây Tô Mặc chỉ biết thở dài, chỉ có thể để mặc cho số phận vậy.
Mấy hôm nay không biết Tiêu Giao có chuyện gì, sáng sớm liền biết mất tâm đến tối muộn mới quay về, cũng may là mấy hôm nay quán không đông khách lắm nếu không mình cô chắc chắn không quản nổi, cô đang nghi ngờ chị Tiêu là đang nuôi tiểu tình nhân bên ngoài.
Mà lúc này Tiêu Giao trong suy nghĩ của Tô Mặc lại đang ở bệnh viện mệt nhọc chăm sóc một người đàn ông.
Nhìn người đàn ông hôn mê trên giường bệnh, Tiêu Giao chỉ có thể thở dài mệt mỏi, hai hôm trước cô vô tình gặp người đàn ông này đang nằm bất tỉnh trong một con hẻm, trên người đầy máu, lúc đầu cô còn tưởng là một xác chết, nhưng thật may anh ta vẫn còn thở. Cô đưa người đàn ông đến bệnh viện, trên người anh ta lại không có bất cứ một thông tin liên hệ nào, cô bất đắc dĩ trở thành người thân của anh ta. Cũng đã hai ngày mà anh ta còn chưa tỉnh lại, nếu không phải vì gương mặt thần tiên này thì cô chắc chắn đã mặc kệ anh ta.
Tiêu Giao chống càm nhìn một hồi bất giác chìm vào giấc ngủ, cô không phát hiện lúc này ngón tay của anh ta hơi động đậy.
Người đàn ông trên giường mở mắt, con ngươi hoàn toàn lạnh lẽo, đám người kia dám giở thủ đoạn với anh, lần này đúng là nên dùng máu để kết thúc rồi. Đột nhiên cánh tay bị thứ gì đó cọ vào, người đàn ông nguy hiểm nhìn xuống, ánh mắt liền hoảng hốt, sau đó nhìn mọi thứ xung quanh liền hiểu ra.
Người đàn ông lại nhìn xuống gương mặt xinh đẹp đang ngủ kia, trong đầu thoáng qua sự hứng thú quái dị.
Lúc Tiêu Giao vừa tỉnh lại liền trợn mắt nhìn người trước mặt "tỉnh...tỉnh rồi?".
Người đàn ông tỏ vẻ lo lắng "tôi..tôi là ai...đây... là đâu?".
Mắt Tiêu Giao càng mở to hơn, cô vội vàng đứng dậy chạy đi tìm bác sĩ, cô không biết khi mình vừa quay lưng người phía sau liền nở một nụ cười xấu xa.
Bác sĩ nhanh chóng đến xem xét cho người đàn ông "ừm, chắc là do chạm vào đầu khiến cho trí nhớ của anh ta tạm thời bị mất đi".
Tiêu Giao liền hỏi "vậy khi nào anh ta hồi phục?".
Bác sĩ cười nói "cô cứ chăm sóc tốt cho cậu ta, đưa cậu ta đến những nơi có kỉ niệm, trí nhớ sẽ nhanh quay lại".
Trong đầu Tiểu Giao lúc này đã vô cùng loạn, cô đâu phải thực sự là người thân của anh ta, làm thế nào biết đâu là nơi anh ta từng đến, đúng là tự đem rắc rối vào người mà.
Tiêu Giao chăm chú nhìn người đàn ông, cô không biết phải làm sao với anh ta nữa.
Người đàn ông ngập ngừng lên tiếng "em..em..là.. người yêu của tôi sao?".
Tiêu Giao sửng sốt, người yêu? ừm, nếu nuôi một người yêu như này thì cũng không phải là không được a.
Tiêu Giao suy nghĩ một chút rồi chắc chắn nói "đúng vậy, chúng ta là người yêu", khoé môi người đàn ông thoáng nhếch lên khó thấy.
"Vậy em có thể kể một chút không? Kể về tôi, em và cả chúng ta bên nhau như thế nào không" người đàn ông nói.
"Chuyện này..." trong đầu Tiêu Giao bắt đầu hoạt động, liên tục nghĩ ra các loại tình tiết.
A, có rồi " tôi là Tiêu Giao, anh là Lương Chiến chúng ta là thanh mai trúc mã, cả hai đều là cô nhi a, từ nhỏ đã nương tựa nhau để sống".
Lương Chiến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó lại hỏi "chúng ta từ nhỏ đã sống chung với nhau sao?".
Tiêu Giao liền gật đầu "đương nhiên" trả lời xong lại cảm thấy không xong rồi, "ừm cái đó, chúng ta vừa chuyển đến nơi này nên hiện tại còn ở khách sạn".
Lương Chiến nói "vậy sao" giọng điệu thoáng khó chịu.
Tiêu Giao gật đầu liên tục "đúng vậy, đúng vậy".
Lương Chiến nhìn cô hỏi "tiểu Giao, em có thể tới gần đây một chút không?".
Tiêu Giao liền nhích gần lại "làm sao, chỗ nào khó chịu sao, có cần tôi gọi y tá không?".
"Không cần" nói xong liền nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Tiêu Giao kéo một cái, cả người cô liền rơi vào lồng ngực cứng rắn của Lương Chiến.
"Chuyện...ưm" còn chưa nói xong, môi cô đã bị bịt kín, Tiêu Giao trợn mắt nhìn gương mặt phóng to trước mắt quên luôn cả phản ứng.
Tới khi đầu lưỡi ấm nóng kia muốn xâm nhập cô mới hoảng hốt đẩy anh ra, cô lắp bắp nói "làm...làm gì?".
Lương Chiến liền tủi thân nói "chúng ta là người yêu mà, anh muốn hôn em, không được sao?".
"Khụ, cũng phải báo trước chứ, anh làm tôi giật mình" Tiêu Giao khó khăn nói, tiến triển như vậy có phải là quá nhanh rồi không.
Lương Chiến liền vui vẻ hỏi "vậy bây giờ tôi hôn em nhé?".
Tiêu Giao nhìn gương mặt đang mỉm cười, cảm thấy mình tự rơi vào cái hố mà bản thân đào, nhưng mà đã đâm lao thì phải theo lao thôi, hôn một cái cũng không chết được.
Tiêu Giao hơi gật đầu.