Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí

Chương 44




Tô Mặc nói "sáng mai tôi muốn ra ngoài"

Bạch Nhất liền lớn tiếng phản đối "không được, chủ nhân chắc chắn không cho phép".

Tô Mặc bình tĩnh đáp "vì vậy mới cần anh giúp"

"Không được, không được, tôi không thể nào làm trái ý chủ nhân được" Bạch Nhất điên cuồng lắc đầu.

Tô Mặc nở nụ cười "được, tôi nói với Hàn một chút, để anh ấy đổi nhiệm vụ cho anh".

Bạch Nhất trợn mắt, đây mà gọi là nhờ giúp đỡ sao, rõ ràng là ép buộc hắn trở thành đồng phạm, hắn phải làm sao a.

Tô Mặc lại nói "chỉ đến quán nước gặp mặt một người bạn một lát, rất nhanh sẽ quay về".

Bạch Nhất lập tức bị lời nói của Tô Mặc dụ dỗ, nếu như Tô Mặc báo với chủ nhân hắn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Chi bằng cùng Tô Mặc đi ra ngoài một lúc, chắc là sẽ không sao.

Cuối cùng Bạch Nhất vẫn là bị Tô Mặc vừa ép buộc vừa dụ dỗ, chỉ đành chấp thuận với cô.

Sáng hôm sau Bạch Nhất lấy cớ lừa hết vệ sĩ đi, sau đó chính mình hộ tống Tô Mặc đến điểm hẹn với Lý Nhã.

Tô Mặc đi đến phòng riêng, vừa vào đã thấy Lý Nhã ngồi đợi, cô lên tiếng "đến sớm như vậy?".

Lý Nhã thấy Tô Mặc đến liền vui vẻ "Hì hì, không có gì làm nên em đến đây luôn".

Tô Mặc cười nói "không phải nói đến đây làm nhiệm vụ sao, còn có nhiều thời gian rảnh rỗi vậy à".

Lý Nhã ngập ngừng một lát "ừm, chuyện này nói ra hơi dài dòng, khi nào có nhiều thời gian hơn em sẽ kể cho chị".

Không biết có phải do trời nóng hay không mà Tô Mặc thấy hai má của Lý Nhã trở nên ửng đỏ.

Lý Nhã sực nhớ ra điều gì đó liền hỏi "chị Mặc, chị Mặc, trong bụng chị đang có em bé sao?".

Tô Mặc thành thật đáp "ừm, sau này sẽ gọi em là dì".

Lý Nhã vui vẻ "Tốt quá, đứa bé là của người bạn trai trước đây chị nói sao".

Tô Mặc cười gật đầu "phải".

"Là anh ta sao?" Vừa hỏi Lý Nhã vừa đưa mắt nhìn Bạch Nhất ngoài cửa, cô đã thấy anh ta đứng đấy nảy giờ, ngoại hình cũng được đấy nhưng cô vẫn cảm thấy không phù hợp với chị Mặc tí nào, hơn nữa cũng không giống lắm với trong lời kể của Tô Phong, vừa mạnh mẽ vừa kiêu ngạo.

Tô Mặc trả lời "không phải, là vệ sĩ thôi, hôm nay bạn trai chị không đến".

"A, vậy sao" Lý Nhã cảm thấy hơi tiếc nuối.

Tô Mặc cười nói "đồ ngốc, còn nhiều cơ hội mà, khi nào em có thời gian thì có thể đến chỗ chị".

Lý Nhã hơi ngượng ngùng "Như vậy được sao?" Tô Phong đã nói cho cô biết thận của bạn trai Tô Mặc không phải bình thường, một vệ sĩ quèn như cô xâm nhập vào địa bàn của anh ta, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Tô Mặc đùa "em không muốn đến sao?".

Lý Nhã liền hoảng lên, gật đầu lia lịa "muốn, muốn, em muốn đến".

Tô Mặc cười gật đầu "được, vậy khi nào có thời gian thì liên lạc với chị, chị sẽ cho người đến đón em".

"Được" Lý Nhã đáp.

Sau đó hai người lại vui vẻ trò chuyện với nhau mà cách đó không xa có vài người bận áo đen.

"Đại ca không động thủ sao?" một người áo đen lên tiếng, bọn họ được cử đến để ám sát một người phụ nữ, mục tiêu cũng đã nằm trong tầm ngắm nhưng nảy giờ vẫn không thấy lệnh hành động.

Người được gọi là đại ca nhìn về phía hai người phụ nữ, hắn chằn chừ một lúc cuối cùng quyết định liên lạc với một người.

"Chủ nhân....".

Sau cuộc liên lạc, đám người áo đen liền đột ngột rời đi.

Tô Mặc mặc dù vẫn đang vui vẻ nói chuyện với Lý Nhã nhưng với năng lực của cô thì từ lúc bọn người kia đến cô đã phát hiện, và cô biết chắc mục tiêu của bọn chúng chính là cô, rõ ràng bọn chúng đã chuẩn bị động thủ nhưng không hiểu sao lại đột ngột từ bỏ. Tô Mặc tuy còn nghi vấn nhưng đang ngồi với Lý Nhã nên cũng không tiện thể hiện ra.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, đột nhiên ánh mắt Lý Nhã hướng ra cửa lắp bắp nói "chị...chị Mặc...không phải chị nói...bạn trai chị không đến sao?", cũng biết tại sao vừa nhìn thấy người đàn ông kia trong Lý Nhã liền chắc rằng đó là bạn trai Tô Mặc, có lẽ là do phong thái vừa ngang tàn vừa mạnh mẽ của anh đi, quả là phù hợp với Tô Mặc mà.

Mà lúc này Tô Mặc cũng trợn mắt nhìn ra cửa, trong đầu liền biết cô sắp tiêu rồi.

Nam Thiệu Hàn lạnh lùng bước vào, cả hơi thở cũng nghe được sự tức giận, mà Bạch Nhất đi bên cạnh ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, trong lòng đã thầm mắng Tô Mặc cả vạn lần, lần này anh ta đúng là bị cô hại chết.

"Hi" Tô Mặc nở một nụ cười gượng gạo.

Nam Thiệu Hàn đi tới ôm eo cô, lạnh lùng nói "em rất có tâm trạng?".
Tô Mặc liền ra vẻ ủy khuất "ừm đã thật lâu không được ra ngoài a".

Nam Thiệu Hàn nói "còn nhớ những lời tôi nói với em?".

"Nhớ" Tô Mặc đương nhiên nhớ những lời Nam Thiệu Hàn nói trước khi đi a, hắn nói cô ngoan ngoãn ở nhà đợi lần này hắn giải quyết xong mọi chuyện thì sẽ thật tốt bồi cô, cô cũng chân thành đồng ý với hắn.