Trong thời gian Ái Lệ ở cung điện, cô ta luôn tìm cách để chen chân vào giữa Nam Thiệu Hàn và Tô Mặc, nhưng tiếc là cô ta đã tìm nhầm đối tượng rồi, một Nam Thiệu Hàn máu lạnh thì thôi đi, lại còn thêm một Tô Mặc lạnh nhạt. Cô ta không nghĩ có thể khiến Nam Thiệu Hàn thích mình nhưng cô ta sẽ làm cho Tô Mặc tức đến bỏ đi nhưng cô ta đánh giá thấp Tô Mặc rồi, những hành động mấy ngày nay của cô ta căn bản không lọt vào mắt của hai người họ, ngược lại còn bị họ làm cho tức chết.
Ví như hôm nay, cô ta biết Nam Thiệu Hàn vô cùng ghét thú cưng, không cần nhìn thấy chỉ cần nghe mùi cũng có thể khiến hắn phát điên. Cô ta còn nhớ khi nhỏ có lần một người hầu mới đến không biết đến việc này, trong nhà hắn ta có nuôi mèo, lúc hắn ta đến chăm sóc cho Nam Thiệu Hàn, chỉ vừa mới bước vào phòng Nam Thiệu Hàn đã nổi điên đánh hắn cuối cùng bị đánh chỉ còn nữa cái mạng, từ đó về sau người hầu trong nhà không một ai được tiếp xúc với thú cưng.
Hôm nay, trong lúc đi dạo hoa viên, Tô Mặc nhìn thấy một con chó trắng nhỏ cỡ bàn tay, cô nheo mắt nhìn nó nghĩ nơi này sao lại có một con chó. Con chó trắng cũng nhìn cô một lúc sau đó nó đi tới bên chân cô cào cào rồi dụi dụi. Tô Mặc giật mình, cảm giác bộ lông mềm mại của nó cọ vào cũng rất thoải mái, cô không nhịn được ngồi xuống sờ đầu của nó, nó liền thoải mái nằm xuống để cô sờ, Tô Mặc vô cùng thích thú chơi đùa với nó.
Mà cùng lúc này Ái Lệ chạy đi báo cáo với Nam Thiệu Hàn "Hàn, vừa nãy em thấy Tô Mặc ở hoa viên ôm một con chó nhỏ"
Nam Thiệu Hàn không nói gì lạnh lùng đứng dậy rời đi. Ái Lệ cười thầm chạy theo, Tô Mặc lần này chết chắc rồi.
Tô Mặc đang sờ sờ cằm chó nhỏ, nó đột ngột há miệng ngậm lấy ngón tay của cô. Cảnh này vừa vặn bị Nam Thiệu Hàn đi tới nhìn thấy, toàn thân toả ra khí lạnh.
Ái Lệ bên cạnh vui mừng trong lòng nhưng vẫn không quên giả vờ làm người tốt "Hàn, anh đừng trách Tô Mặc, chắc là do cô ấy không hiểu anh".
Nam Thiệu Hàn không đề ý cô ta, anh vội vàng đi tới mạnh bạo kéo con chó nhỏ ra khỏi Tô Mặc, thấy Nam Thiệu Hàn lạnh lùng trước mắt, Tô Mặc giật mình hỏi "anh làm gì vậy?".
Nam Thiệu Hàn lạnh giọng nói "nó cắn em?"
Tô Mặc hiểu ra là hắn hắn hiểu lầm hành động lúc nảy của chó nhỏ "không có, nó rất ngoan".
Nam Thiệu Hàn kéo tay Tô Mặc xem xét, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm.
"Hàn, nó là chó của anh sao?" Tô Mặc nhìn chó nhỏ bị Nam Thiệu Hàn nắm đến đáng thương, cô liền mở miệng nói.
Nam Thiệu Hàn lạnh lùng trả lời "không phải".
Tô Mặc thắc mắc "vậy là của ai?"
Nam Thiệu Hàn nghĩ một chút rồi trả lời "chó hoang".
Tô Mặc nhìn chó nhỏ, nó đẹp như vậy, bộ lông trắng muốt mềm mại, chắc chắn phải được chăm sóc rất tốt, sao có thể là chó hoang. Nam Thiệu Hàn ngược lại không để ý đến chuyện này, hắn bỏ chó nhỏ xuống, nắm tay Tô Mặc định dẫn cô về. Tô Mặc đột ngột giật tay ra, ngồi xuống ôm chó nhỏ vào lòng.
Trong đầu Nam Thiệu Hàn dâng lên hồi chuông cảnh báo "làm gì?".
Tô Mặc nhìn hắn một lúc rồi nói "em có thể nuôi nó sao?".
Nam Thiệu Hàn lập tức từ chối "không thể".
"Tại sao, nó cũng không phải chó của anh" Tô Mặc bĩnh tĩnh nói.
Nam Thiệu Hàn nói "không được chính là không được, chuyện gì tôi cũng có thể thoã thuận với em, nhưng việc này thì không"
Trong mắt Tô Mặc loé lên "vậy có thể nuôi một con mèo không?"
Nam Thiệu Hàn nhìn cô trầm lặng.
Thấy ánh mắt của Nam Thiệu Hàn nhìn mình, Tô Mặc hiểu được câu trả lời của hắn, cô cụp mắt không nhìn hắn, tay vuốt ve chó nhỏ, dùng giọng ủy khuất nói "còn nói ngoài chuyện này thì chuyện gì cũng được".
Nghe giọng địu ủy khuất của Tô Mặc, Nam Thiệu Hàn cắn răng, hắn cảm thấy xong rồi, cô như vậy sao hắn có thể kiên quyết với cô. Nam Thiệu Hàn thở dài ôm một người một chó vào lòng đi về điện "tùy em".
Ái Lệ đứng chôn chân tại chỗ từ xa, mọi chuyện xảy ra như một ráo nước lạnh dội vào mắt cô ta, sao có thể như vậy, Tô Mặc kia rốt cuộc có điểm gì nổi bật mà có thể khiến cho một con người cao lãnh như Nam Thiệu Hàn cũng phải phục tùng cô ta. Dù cô ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh Nam Thiệu Hàn nhưng cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh, anh giống như là một tín ngưỡng mà mọi người không thể chạm tới, nhưng tại sao Tô Mặc đó lại có thể.
Trong điện mẹ Nam và Nam Hi An nhìn thấy Nam Thiệu Hàn ôm Tô Mặc vào liền cười cười nhưng đến khi nhìn thấy vật thể lông lá trong lòng Tô Mặc thì nụ cười liền cứng lại, tròng mắt của hai người cũng sắp rớt xuống đất luôn rồi.
Nam Hi An nhìn chó nhỏ trong lòng Tô Mặc kinh ngạc hỏi "em dâu, đó là gì?"
Tô Mặc đáp "chó đó, anh không biết sao?"
Nam Hi An luống cuống "à, ý anh là tại sao nó lại ở đây?"
Tô Mặc vui vẻ trả lời "Chuyện này à, đây là thú cưng của Hàn".
Mẹ Nam và Nam Hi An đồng loạt nhìn Nam Thiệu Hàn. Nam Thiệu Hàn mặt không đổi sắc nói "cô ấy muốn nuôi"
Nam Hi An thầm than trong lòng, nguyên tắc bao nhiêu năm nay chỉ vì một câu muốn nuôi của người yêu liền dễ dàng phá bỏ, mẹ nó đây là loại cơm chó gì đây, thiên a.
Mẹ Nam nhìn Nam Thiệu Hàn hỏi "con trai, con không ghét động vật sao?"
Nghe vậy Tô Mặc cũng nhìn anh nói "anh ghét động vật sao?"
Nam Thiệu Hàn bĩnh tĩnh trả lời hai người "không ghét". Mẹ Nam cảm thấy đây không phải con trai mình rồi