Nghe lời nói của Nam Thiệu Hàn, Tô Mặc cười nhẹ, cô đặt ly rượu xuống quầy, đi đến bên cạnh hắn, một tay chống lên thành ghế, một tay nhẹ nhàng để dưới càm người đàn ông nâng mặt hắn lên: "Ừm, vậy anh cũng là người đàn ông của một mình tôi" nói xong, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đáp lên đôi môi bạc của Nam Thiệu Hàn.
Nam Thiệu Hàn từ bị động thành chủ động, kéo Tô Mặc ngồi lên đùi mình, môi xiết chặt môi cô, tay không nhịn được cũng bắt đầu thăm dò vào trong quần áo.
Một lúc sau như muốn tắt thở, Tô Mặc nhẹ nhàng đẩy Nam Thiệu Hàn ra, hắn ôm chặt cô, càm đặt lên vai. Tô Mặc có thể cảm nhận được sự cứng rắn phía dưới đùi, cô hỏi nhỏ: "có cần giúp không?". Nghe Tô Mặc nói, ánh mắt Nam Thiệu Hàn sáng lên, nhanh chóng bắt lấy bàn tay của cô, dẫn dắt nó chụp lấy vật kiêu ngạo của đàn ông. Tô Mặc cảm thấy lòng bàn tay như muốn bỏng, muốn rụt lại nhưng bị tay Nam nắm chặt, chỉ có thể để mặt hắn dẫn dắt. Nam Thiệu Hàn cầm bàn tay mềm mại của Tô Mặc hướng dẫn cô vuốt ve lên xuống nhịp nhàng, lúc đầu còn nhẹ nhàng từ tốn, càng về sau lại càng nhanh càng mạnh khiến tay của cô cảm thấy đau rát. Thật lâu sau Nam Thiệu Hàn gầm lên một tiếng phóng thích ra vô số tinh hoa vào tay Tô Mặc, hắn gục mặt vào ngực cô thở dốc.
Một lúc sau, khi dư vị thăng hoa biến mất, Nam Thiệu Hàn giúp Tô Mặc chỉnh sữa lại quần áo sau đó ôm cô nói: "Ba ngày nữa cùng tôi sang Anh".
Tô Mặc từ trong lòng hắn bật dậy, giật mình hỏi: "Đến đó làm gì?". Nam Thiệu Hàn ép cô lại vào lòng ngực lại mình, nhẹ nhàng nói: "Gặp ba mẹ tôi". Tô Mặc hoảng hốt muốn bật dậy lần nữa nhưng đã bị bàn tay to lớn của Nam Thiệu Hàn đè lại. Tô Mặc thầm nghĩ, đi thì đi chỉ là gặp phụ huynh thôi, sợ gì chứ, con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống chi cô không xấu a.
_____________________________________________
Ba ngày sau, Tô Mặc đơ người bị Nam Thiệu Hàn xách lên máy bay sang Anh. Nhìn thấy Tô Mặc như vậy Bạch Nhất vô cùng hả dạ, ai biểu bình thường Tô Mặc luôn không để ai vào mắt chứ, lần này thì hay rồi, cũng có chuyện khiến cho cô ta sợ, haha. Bạch Phong cũng cảm thấy thời tiết hôm nay đặc biệt dễ chịu, hắn nhìn Tô Mặc nói: "Tô Mặc, cô đừng lo lắng, Phu nhân là người hoàng tộc chỉ chú trọng tiểu tiết một chút, chắc chắn sẽ không làm khó cô đâu". Nghe những gì Bạch Phong nói, Tô Mặc ngược lại không thấy an tâm mà còn cảm thấy lo sợ hơn, mẹ của Nam Thiệu Hàn là người hoàng tộc, cô thì lại là một người phóng khoáng không có quy củ, chắc chắn sẽ không vừa mắt bà.
Thấy Tô Mặc bất an, Nam Thiệu Hàn không an ủi mà chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô, khoé miệng hắn hơi nhếch lên.
Rất nhanh đám người Nam Thiệu Hàn đã đứng trước cổng cung điện hoàng gia Anh, từ lúc tới trước cánh cổng này, chân của Tô Mặc như đeo một cục đá ngàn cân không thể nhúc nhích được, mặc cho Bạch Phong và Bạch Nhất bên cạnh nói gì cô cũng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Không phải Tô Mặc không muốn đi vào mà là chân của cô không nghe lời cô nữa a.
Thấy Tô Mặc đứng yên, Nam Thiệu Hàn không nói hai liền bế cô lên đi thẳng vào điện chính. Tô Mặc lúc này đã lâm vào trạng thái hết điện, cô không còn nghe gì và cảm nhận được gì từ xung quanh nữa rồi. Một ông lão cao tuổi tiến ra tiếp đón: "Tiểu hoàng tử, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, vương và vương hậu đã rất nhớ người".
"Không cần lễ nghi, mau báo với họ là ta đã về" Nam Thiệu Hàn lạnh lùng nói sau đó bế Tô Mặc về thẳng phòng mình.
Nam Thiệu Hàn đặt Tô Mặc lên giường, sau đó bản thân cũng leo lên, ôm cô vào lòng nói: "Nghỉ ngơi một lát đi".
"Nhưng còn cha mẹ của anh?" cảm nhận được sự mềm mại dưới người, lúc này Tô Mặc mới hoàn toàn tỉnh táo, sau đó cô lại hoang mang, lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, còn chưa kịp chào hỏi, đã đi đến phòng ngủ.
Nam Thiệu Hàn ôm chặt cô nói: "Không cần lo lắng về bọn họ, rất nhanh em sẽ được gặp".
Tô Mặc mặc dù rất bất an nhưng do lúc trên máy bay cô không nghĩ ngơi nên vừa nằm một tí đã ngủ say.
Nhìn người phụ nữ đã ngủ say trong lòng, Nam Thiệu Hàn mỉm cười dịu dàng hôn lên trán cô sau đó đi ra khỏi phòng.
_____________________________________________
Trong cung điện nguy nga lộng lẫy.
"Người đâu?" Một người phụ nữ xinh đẹp không nhìn ra độ tuổi, trừng mắt nhìn Nam Thiệu Hàn hỏi.
Nam Thiệu Hàn lạnh lùng trả lời: "Đã ngủ".
"Ông xã, anh mau xem, nó đúng là không để chúng ta vào mắt mà?" người phụ nữ dựa vào lòng người đàn ông anh tuấn bên cạnh, ủy khuất nói.
Người đàn ông dịu dàng nói: "Không sao, người cũng đã đưa đến rồi, còn sợ không cho em gặp sao?".
Người phụ nữ lên tiếng: "Người ta là nóng lòng a, đó là người phụ nữ của tiểu Hàn".
Người đàn ông vỗ vỗ vai người phụ nữ sau đó quay sang Nam Thiệu Hàn lớn tiếng nói: "có thể làm cho ta và mẹ ngươi bớt lo lắng được hay không?".
Nam Thiệu Hàn nói: "Cũng không kêu hai người lo lắng". Ai mà không biết cha và mẹ hắn ân ái đến quên trời quên đất, quên luôn cả ba người con của mình, có thể sẽ lo lắng cho hắn sao.
"Ngươi còn dám nói?" cha Nam Thiệu Hàn tức giận nói.
"Được rồi, ông xã, đừng tức giận tổn hại sức khỏe" thấy chồng tức giận với con trai, mẹ Nam Thiệu Hàn vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Cha Nam lập tức dịu lại nói: "Được, chúng ta đừng để ý nó nữa, đi chuẩn bị một chút để gặp con dâu". Nói xong hai người ân ái đi ra ngoài để lại một Nam Thiệu Hàn đen mặt lẻ loi trong cung điện.