Ba ngày sau, Nam Thiệu Hàn và Nam Ngôn đột ngột bị ba mẹ Nam gọi về, còn dặn dò Nam Thiệu Hàn đừng dẫn theo Tô Mặc và hai đứa nhỏ.
Nhưng Nam Thiệu Hàn nào chấp nhận được một giây xa vợ chứ, mà Nam Ngôn cũng dẫn theo Tiêu Giao đến.
Vừa về đến nhà đã thấy vẻ mặt được mùa khi người khác gặp họa của Nam Hi An, ở đây chẳng ai ưa nổi.
Mà Nam Hi An vừa thấy một nhà người hạnh phúc đi tới miệng liền bô bô nói:
“Ây da, tiểu Trình tiểu Minh đáng thương, mau tới đây với bác nào”.
Mà tiểu Trình và tiểu Minh trừ lúc muốn trêu trọc Nam Hi An thì những lúc khác đều không chủ động đến gần hắn.
Lúc này ba Nam cùng mẹ Nam từ trong phòng ra.
Ba Nam lên tiếng:
“Tiểu Ngôn, tiểu Hàn, vào thư phòng với ta một lát”.
Mà hai người kia thấy vẻ mặt ba Nam căng thẳng như vậy liền nhanh chóng theo ông vào phòng.
Tô Mặc tò mò hỏi:
“Mẹ à, xảy ra chuyện gì vậy?”.
Mẹ Nam thở dài không nói gì, sau đó dẫn Tô Mặc, Tiêu Giao và hai đứa nhỏ đến hoa viên.
Nam Hi An đứng lẽ loi một mình, mấy người này sao lại bỏ rơi một công thần như hắn chứ.
Trong thư phòng.
Vừa đóng cửa phòng lại, Nam Ngôn đã lên tiếng:
“Ba, có chuyện gì sao?”.
Ba Nam nhìn hai người:
“Hai đứa..ây….hai đứa có gì khó khăn không thể nói ra hay không?”.
Hai người nhìn ba Nam rồi lại quay sang nhìn nhau ngẩn ngơ, bọn họ đang hạnh muốn chết, sau lại có khó khăn gì chứ, hơn nữa trước giờ dù bọn họ có gặp phải khó khăn gì thì ba Nam cũng không hề xem vào mà.
Mà lúc này trong mắt ba Nam thì chính là hai người đang tình tứ với nhau.
“Hai đứa không cần phải giấu diếm nữa, ta đã biết hết rồi”.
“Giấu diếm?” Hai người đồng thanh.
Ba Nam mở ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một máy ghi âm rồi bật lên.
Hai người sửng sốt, đây chẳng phải phải là cuộc nói chuyện vài ngày trước của hai người sau. Nhưng sao khi nói chẳng thấy gì, lúc nghe thì lại thấy mờ ám vậy. Mà đoạn ghi âm kia cũng bị cắt bớt không ít chữ thì phải.
Đoạn ghi âm vừa kết thúc thì ba Nam liền lên tiếng:
“Hai đứa như vậy bao lâu rồi, nếu để cho mấy đứa nhỏ biết được thì phải làm thế nào đây? Haizz”.
Nam Thiệu Hàn lên tiếng:
“Bà à, ba già thật rồi”.
Nam Ngôn nói thêm:
“Ừm, một đoạn ghi âm không hoàn chỉnh như vậy cũng có thể lừa được ba”.
Ba Nam kinh ngạc nói:
“Không hoàn chỉnh, sao có thể được chứ, đây rõ ràng là của Hi..”
Nói đến đây ba Nam liền dừng lại.
Nhưng hai người kia là ai chứ, sao có thể không hiểu người ông xém nhắc đến là ai.
Ba Nam thở dài:
“Haizzz, nó cũng chỉ là muốn tốt cho hai đứa, sợ hai đứa làm bậy nên mới đến tìm ta”.
Nam Thiệu Hàn cười lạnh, muốn tốt mà còn chỉnh sửa đoạn ghi âm để người khác hiểu lầm như vậy sao.
Thấy hai người im lặng, ba Nam liền nói tiếp:
“Được rồi, nếu đã là hiểu lầm thì mọi chuyện nên dừng ở đây thôi”.
Dù nói mọi chuyện kết thúc nhưng hai con người nhỏ nhen kia sao có thể không đáp lại món quà lớn của Nam Hi An được chứ.
———————————————————
Một ngày nọ, Nam Hi An thỏa mãn tỉnh lại sau giấc ngủ ngon.
Vừa mở mắt, một bóng lưng cường tráng hiện rõ trước mặt, Nam Hi An giật mình ngồi dậy, tắm làm chăn rơi xuống làm lộ rõ thân trên trần trụi của anh.
Nam Hi An còn chưa kịp thích ứng thì cánh cửa đột ngột bị đẩy vào, vô số anh đèn plast nhấp nháy đến chói mắt.
Tin tức Nam Hi An ngủ với một nam nhân nhanh chóng lan ra khắp nước anh.
Mọi người đều nghĩ thì ra những tin tức trăng hoa trước đây của anh đều là bức bình phong để che đậy giới tính thật của anh.
Thù đã trả được, cuộc sống hạnh phúc liền quay trở về với quỹ đạo của nó.
—————————End—————————