Tiêu Giao cảm thấy cả người như bị tạt một gáo nước lạnh, cô luống cuống tìm điện thoại xem tin tức, quả nhiên trên mạng đầy bài báo về việc anh công khai vị hôn thê.
Cô luống cuống nói với những khách hàng trong quán:
“Xin lỗi, hôm nay tôi có chút không khỏe nên đóng quán sớm một chút, mong mọi người thông cảm”
Mà những vị khách kia nhìn thấy hai mắt đỏ hoe của Tiêu Giao thì cũng thông cảm mà rời đi.
Việc đầu tiên Nam Ngôn làm khi phát hiện bản thân mình bị người khác vu oan là liên lạc với Tiêu Giao nhưng nhận lại được là sự ngắt máy lạnh lùng của ai kia.
Anh bỏ hết mọi việc chạy về nhà.
Nhìn cánh cửa bị đóng chặt, Nam Ngôn trong lòng liền cảm thấy lo lắng.
“Tiêu Giao, mau mở cửa cho anh đi, anh sẽ giải thích với em”.
“Tiêu Giao, tất cả trên báo chỉ là bịa đặt, em phải tin anh”.
Nam Ngôn liên tục gõ cửa nhưng chẳng nhận được một hồi đáp nào, anh bực bội ngồi bệt xuống đất.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh bắt đầu xâu chuỗi lại những việc gần đây, xem đã đụng chạm đến những ai. Cuối cùng chỉ có một kết luận.
Nam Ngôn cười khổ, đúng là không nên chọc vào tên điên đó mà. Anh rời khỏi nhà Tiêu Giao sau đó tìm cách để gỡ bỏ tin đồn.
Nam Ngôn vừa chèn ép được một toà soạn xuống thì lại có một cái khác nổi lên viết đầy tin tức của anh. Nam Ngôn không muốn mở hợp báo, bởi vì một khi lộ mặt thì thân phận của anh sẽ được phơi bày, Nam Ngôn không thích điều đó.
Nam Ngôn vò đầu bức tóc, cuối cùng chỉ có thể tìm đến Nam Thiệu Hàn.
“Ngọn gió nào lại có thể đưa anh trai yêu quý của tôi đến đây vậy?” Nam Thiệu Hàn cười cợt.
Nam Ngôn liền vào thẳng vấn đề.
“Việc lần trước của chú là do anh sai, nhưng nó cũng không gây ra chuyện gì nghiêm trọng, lần này chú lại làm hơi quá rồi đó”.
Nam Thiệu Hàn liền lạnh mặt.
“Không có gì nghiêm trọng sao? Anh đùa cợt khiến trái tim của người khác đau khổ, như vậy là không nghiệm trọng hay sao?”.
Nam Hi An đi từ bên ngoài vào nghe được câu này liền dừng lại, nấp qua một bên.
“Lần đó là do anh suy nghĩ không thấu đáo nên mới làm việc khiến chú khó chịu như vậy, anh xin lỗi. Lần này nếu chú không giúp anh thì anh không thể nào cho ba mẹ người nối dõi được nữa”.
Nam Hi An trợn mắt, hắn rốt cuộc là nghe được chuyện động trời gì vậy nè. Hai người này tư tình với nhau từ lúc nào. Nếu họ biết được hắn nghe thấy thì liệu có giết người diệt khẩu hay không.
Nam Hi An không tiếng động mà rời đi.
Nam Thiệu Hàn bình tĩnh nói:
“Đó là chuyện của anh, dù sao ba mẹ cũng đó có tiểu Trình rồi”.
Nam Ngôn nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nói:
“Tiêu Giao là ân nhân của em dâu, nếu biết Tiêu Giao chịu khổ thì em dâu chắc chắn sẽ không dễ chịu”.
Nam Thiệu Hàn liền đắn đo.
Nam Ngôn liền nói tiếp “Hơn nữa dụ này còn do chú nhúng tay vào, nếu để em dâu biết được thì chắc chắn chú cũng sẽ không có kết cục tốt”.
Nam Thiệu Hàn bắt đầu lo lắng, lúc hắn ra tay chỉ nghĩ đến muốn cho Nam Ngôn nếm trái đắng, không ngờ còn đắng sang cả hắn.
Nam Thiệu Hàn nói:
“Được rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết, sau này đừng nhúng tay vào chuyện riêng của nhau nữa”.
Nam Ngôn lúc này mới lộ ra tươi cười.
”Đương nhiên rồi, cảm ơn em trai tốt”.
Bây giờ hắn chỉ còn chờ tới lúc được ôm người đẹp vào lòng thôi. Lần này hắn sẽ giáo huấn cô thật tốt vì tội không chịu tin tưởng hắn.