“Hoàng Tôn, người tôi đã bắt được, còn lại tự ông đến để giải quyết đi, tôi sẽ không can dự vào nữa” Senny nhìn qua màn hình nói.
Hoàng Tôn hơi suy nghĩ rồi nói“Được, ba ngày sau tôi sẽ đến, cô giữ người cho cẩn thận”.
Senny gật đầu sau đó cắt đứt liên lạc, cô đi đến phòng tìm Tô Mặc.
“Tô Mặc, ba ngày sau Hoàng Tôn sẽ đến, cô bảo Nam Thiệu Hàn chuẩn bị sẵn sàn đi, lần này chúng ta phải diệt tận gốc”.
“Sẽ không ảnh hưởng gì đến chức vị của cô chứ?” Tô Mặc hỏi. Hoàng Tôn không phải là người có địa thấp, một khi ông ta biến mất thì sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến các bộ trưởng khu khác.
Senny cười “Không có ông ta, càng tiện cho tôi hơn” không có ông ta thì việc lôi kéo mối quan hệ của cô sẽ càng thuận lợi hơn.
Tô Mặc gật đầu “Vậy thì không còn lý do gì để nương tay nữa rồi”
Chợt nhớ ra điều gì đó, Tô Mặc nói tiếp “Phải rồi, người tôi nhờ cô tìm, đã có tin tức gì chưa?”.
Senny hơi nhăn mặt “Người đó không ở một chỗ cố định, nên vẫn chưa tìm được vị trí cụ thể”.
Tô Mặc nói “Ừm, không cần gấp , cứ từ từ tìm, chỉ cần cô ấy an toàn là được”.
___________________________________________
“Chủ nhân, chủ mẫu vừa gửi tin tức đến, ba ngày nữa Hoàng Tôn sẽ lộ diện” Bạch Phong báo cáo.
“Ừm, cho người chuẩn bị để hành động” Nam Thiệu Hàn nói, hắn phải nhanh nhanh giải quyết chuyện này để còn đưa Tô Mặc về, tiểu Trình nhớ mẹ rồi.
Lúc này Bạch Nhất dắt tiểu Trình đi đến “Chủ nhân, tiểu chủ nhân nói muốn gặp người”.
“Có chuyện gì?”.
“Daddy, con phải đi ngủ rồi, daddy mau thơm tiểu Trình đi, tối nào mami cũng làm vậy để ngủ ngon” tiểu Trình ôm người Nam Thiệu Hàn nói.
Nam Thiệu Hàn nhăn mày “Hai người đàn ông không thể làm như vậy được, được mami con về rồi thơm con đi”.
Tiểu Trình sững sờ một lúc sau đó vội nói “Vậy tại sao Phong Phong lại thơm Nhất Nhất được ạ?”
Ba người lớn trong phòng, hai người trầm mặc, một người trợn mắt ngạc nhiên.
Bạch Nhất vội vội vàng vàng“Chủ nhân….”.
“Là thuộc hạ thấy trách, xin chủ nhân trừng phạt một mình thuộc hạ” Bạch Phong bình tĩnh nói.
Nam Thiệu Hàn nói “Không cần, đừng để chuyện này lặp lại lần nữa, hai người lui ra đi”.
“Dạ” Bạch Phong Bạch Nhất đồng thanh sau đó cùng nhau rời đi, trong lòng họ vẫn luôn tò mò, rõ ràng chuyện đó xảy ra ở phòng riêng của bọn họ, làm sao tiểu chủ nhân có thể nhìn thấy được chứ.
Bạch Nhất nhìn Bạch Phong tức giận nói “Đều tại anh”.
Bạch Phong mỉm cười “Lần sau sẽ cẩn thận hơn”.
Bạch Nhất trừng mắt “Còn có lần sau”.
Bạch Phong không nói gì, cười dịu dàng nhìn cậu, làm mặt cậu khẽ ửng đỏ, trong đầu không khỏi hiện lên hình nóng bỏng lúc đó. Bọn họ là thuộc hạ thân tín của chủ nhân nên mỗi người đều sẽ có phòng riêng, và không ai được phép tự tiện bước vào phòng của bọn họ, tuy nhiên Bạch Phong vào được phòng Bạch Nhất là một ngoại lệ.
Khi nó Bạch Nhất vừa tắm ra thì thấy ai đó nằm chễm chệ trên giường của mình.
Bạch Nhất vừa lau tóc vừa hỏi “Sao lại đến đây, có chuyện gì à?”.
Phong phong không trả lời chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Nhất, lúc này trên người cậu chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, trông còn khá lỏng lẻo. Rõ ràng trong bốn người bọn họ, Bạch Nhất là người luyện võ nhiều nhất nhưng có dáng người nhỏ nhất. Tuy khá mảnh mai nhưng từng đường cơ đều hiện rõ, lại còn rất quyến rũ, hai điểm nhỏ trước ngực cũng rất đáng yêu.
Ánh mắt nóng bỏng đến mức như có thể thiêu đốt Bạch Nhất, dù là hai người đàn ông nhưng cậu không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Khụ,…có chuyện gì sao?”.
Bạch Phong nói “Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao?” giọng có chút khàn khàn, ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn chăm chú.
Bạch Nhất cảm thấy không ổn, cậu đi lên lấy áo ngủ trên giường. Không biết là Bạch Phong cố ý hay vô ý vậy mà lại nằm đè lên áo ngủ của cậu.
“Nhích qua một bên cho tôi lấy đồ”.
Bạch Phong vẫn nằm im không nhúc nhích “Không phải cậu tập võ nên rất mạnh sao, tự kéo ra đi”.
Bạch Nhất tức giận nói “Mau tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi mạnh tay”.
Bạch Phong nhẹ nhàng nói “Cứ tự nhiên”.
Hết nói nổi, Bạch Nhất chỉ có thể nằm lấy áo ngủ chuẩn bị kéo lên kéo lên, lúc này Bạch Phong nhanh như chớp cầm lấy áo ngủ kéo một cái, cả người Bạch Nhất liền đổ xuống ngã vào lòng anh, anh liền vòng tay thuận thế ôm lấy cậu.
“Không ngờ cậu yếu như thế?” Bạch Phong trêu choc.
“Yếu cmn nhà anh mới yếu” Bạch Nhất vừa mắng vừa chống người muốn ngồi dậy.
Bạch Phong siết chặt vòng tay khàn giọng nói “đừng nhúc nhích”.
Lúc này Bạch Nhất cũng cảm nhận được gì đó, cả người cậu cứng đờ.