Lâm Tĩnh ngồi ở trong phòng làm việc, tay chân cũng không biết đặt ở chỗ nào cho phù hợp. Cô nháy hai lần mắt, hỏi lại lần nữa.
"Em xác định là Phó Chỉ An đánh em hả?" Lâm Tĩnh sợ Phó Chỉ An trong suy nghĩ của cô và của học sinh trước mặt không giống nhau nên tiếp tục nói: "Cô nói đến chính là Phó Chỉ An da trắng...."
"Cô ơi..." Vương Nghị bụm mũi, mang theo chút giọng nghẹn ngào: "Mắt em cận nhưng không có mù."
Lâm Tĩnh im lặng, từ tận đáy lòng cô không muốn tin Phó Chỉ An lại ra tay đánh người. Năm nhất cấp ba anh đã giành được hai giải thưởng cấp tỉnh và bốn giải thưởng cấp thành phố, không biết đã giành được bao nhiêu là thành tích. Cô nghe chủ nhiệm trước kia của Phó Chỉ An nói rằng ngoại trừ học tập ra thì anh không có hứng thú với cái gì cả. Bình thường cũng không bao giờ to tiếng với bạn học của mình. Thế nào mà cô vừa đến chủ nhiệm mà đã ra tay đánh người rồi?
"Em đi gọi Phó Chỉ An đến đây!"
Lâm Tĩnh vừa dứt lời, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, giọng nói trầm ổn vững vàng của nam sinh: "Thưa cô!"
Phó Chỉ An thẳng lưng đi vào văn phòng, nét mặt vẫn thanh tú như thường lệ. Chỉ có bàn tay hơi sưng đỏ đang buông thõng nhắc nhở Lâm Tĩnh rằng cậu học trò khiến cô tự hào này, thực sự đã ra tay đánh người.
"Vương Nghị, em đi ra ngoài trước đi."
Mãi cho đến khi hắn đi ngoài đóng cửa lại, Lâm Tĩnh mới rời mắt đặt lên người Phó Chỉ An.
"Nếu em cùng Vương Nghị có hiểu lầm gì thì có thể nói rõ." Cô cố gắng hết sức để giọng điệu của mình chậm lại, cười nói: "Nam sinh ở độ tuổi của bọn em tính khí dễ nổi nóng là khó tránh khỏi, đều là bạn học, em nói xin lỗi với bạn là không sao rồi."
"Không có hiểu lầm gì ạ."
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng. Phó Chỉ An híp mắt, trong giọng nói mang theo ý cười: "Em chính là đánh cậu ta."
Trì Dụ nhìn Phó Chỉ An đi tới văn phòng giáo viên nhưng lại không đi theo sau. Cậu tựa người vào tường, rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình. Vừa nãy lúc anh ôm cậu, cậu suýt chút nữa đã vòng tay ôm lại anh rồi.
"Phó Chỉ An sẽ không sao đâu." Kỷ Hiểu Hiểu không biết từ đâu chui ra, đứng ở trước mặt hắn nhìn chằm chằm hắn.
"Có sao hay không sao thì liên quan gì?" Trì Dụ không kiên nhẫn lên tiếng, ngữ khí không tốt. Cậu không muốn cùng Kỷ Hiểu Hiểu gặp gỡ quá nhiều. Cậu vừa định đi thì thấy Vương Nghị lấy tay che mũi từ văn phòng giáo viên đi tới.
(bản truyện này chỉ được đăng tại wattpad: strawbana_melpeach. các trang khác có dòng này đều là ăn cắp!!!)
Vương Nghị vốn đang một bụng tức giận, trông thấy Trì Dụ sắc mặt u ám liền ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Trì Dụ.
"Mày với Phó Chỉ An thật mẹ nó buồn nôn. Tao nhổ vào." Vương Nghị làm động tác quá lớn trên mặt nên xương mũi đau đến phát run.
Vốn tưởng Trì Dụ sẽ không đánh lại, nhưng cậu lại đưa tay bóp lấy gáy hắn, đem hắn ném thẳng vào tường.
"Con mẹ nó!" Đôi mắt đen nhánh của Trì Dụ tràn đầy lạnh lùng, cậu nghiêng đầu: "Mày đúng là muốn chết."
"Mày tin không? Tao tìm ngày tốt đánh chết mày?" cậu nhướng mày nhìn hắn, trên mặt là nét hung hăng kiêu ngạo.
Vương Nghị bị đẩy vào tường chỉ cảm thấy kinh hãi, hai chân bất giác mềm nhũn, nhưng miệng vẫn nói: "Mày dám? Hiện tại là xã hội dưới pháp quyền..."
Kỷ Hiểu Hiểu đang đứng một bên chợt nở nụ cười, hai tay khoanh trước ngực đi tới, liếc nhìn Vương Nghị đang co giật khóe miệng.
"Có tiền, cái gì cũng có thể." Kỷ Hiểu Hiểu vẻ mặt kiêu ngạo không chút che giấu, ngữ khí chán ghét: "Dù sao cậu còn là vị thành niên, giết người cũng là chuyện lớn."
"Nhưng cậu thấy thoải mái là được."
Dường như không ngờ tới cô lại nói những lời này, Trì Dụ có chút mờ mịt nhíu mày. Vương Nghị thấy phần gáy có chút buông lỏng liền dùng sức chạy.
"Nói chuyện cũng đủ ác đấy." Trì Dụ ghét bỏ nhìn tay phải vừa chạm vào gáy Vương Nghị, thản nhiên đem tay cọ vào tường.
Kỷ Hiểu Hiểu híp mắt nói: "Vậy cậu thích người nói chuyện hung ác sao?"
"Thần kinh!"
(bản truyện này chỉ được đăng tại wattpad: strawbana_melpeach. các trang khác có dòng này đều là ăn cắp!!!)
Trì Dụ nói rồi liếc nhìn văn phòng giáo viên, suy nghĩ một chút vẫn là quay người đi về phòng học.
Lần đầu tiên cậu không ngủ ở trên lớp, nhưng cũng không có nghe giảng. Cậu nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống vắng, nôn nóng kéo cổ áo hai lần, sau đó nghiêng đầu nhìn cửa sau lớp học.
Phó Chỉ An vẫn chưa quay lại.
Nỗi lo lắng này kéo dài đến khi tan học, cuối cùng sự kiên nhẫn của Trì Dụ cũng cạn kiệt, cậu đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt ủ rũ bước ra khỏi lớp. Nhưng cậu cũng không bực bội được lâu, vì cậu nhìn thấy Phó Kiến Quốc và Trần Nghi Phương đến trường. Trì Dụ sững sờ đứng tại chỗ.
"Nghe dì con nói hôm trước con bị thương? Hiện tại đỡ hơn chưa?" Ánh mắt Phó Kiến Quốc tràn đầy lo lắng.
Trì Dụ cảm thấy mũi hơi chua xót, cậu cười rồi vén tóc mái lên: "Sắp khỏi rồi ạ!"
Phó Kiến Quốc nhìn thấy miếng băng gạc trên trán cậu, trừng mắt: "Thằng nhãi nào đánh con! Tiểu Trì của chúng ta đẹp trai thế này mà nó cũng dám đánh vào mặt?"
Giọng của ông quá lớn, thu hút sự chú ý của học sinh xung quanh. Trần Nghi Phương chỉ cảm thấy xấu hổ, bà kéo ống tay áo của chồng mình, quay sang nghi hoặc hỏi cậu: "Tiểu Trì, con có biết chuyện An An đánh nhau không?
Phó Chỉ An bao năm qua chưa từng gây ra chuyện, dù xung quanh có như thế nào thì anh vẫn luôn mang dáng vẻ một học sinh ngoan thích học tập.
Lúc Trần Nghi Phương nghe thấy chủ nhiệm lớp gọi đến, bà còn tưởng tai mình có vấn đề.
Trì Dụ giật giật khóe miệng, còn chưa mở miệng, trên vai đột nhiên trầm xuống, cậu quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Phó Chỉ An.
Rõ ràng một câu anh cũng không nói nhưng lại khiến trái tim đang bồn chồn của Trì Dụ bỗng nhiên bình tĩnh lại.
"Không sao đâu ạ. Mẹ không cần hỏi chuyện đấy."
Trần Nghi Phương có chút nóng nảy, giọng bà bất giác cao lên: "Sao lại không sao được? Ba mẹ người ta truy cứu thì làm sao giờ? Con có biết đánh người là sẽ bị lưu lại hay không?"
"Dì ơi!" Trì Dụ nở nụ cười xin lỗi. "Cậu ấy vì con nên mới đánh nhau."
Trì Dụ nghiêm túc kể lại chuyện đã xảy ra.
Phó Chỉ An nhìn một Trì Dụ luôn kiêu căng ngạo mạn, giờ lại đang trở nên mặc cảm, mang theo áy náy cùng cẩn thận từng li từng tí, bình tĩnh nói chuyện với ba mẹ anh. Trong lòng anh nặng nề nhói một cái, anh không muốn nhìn thấy cậu như vậy.
Chuyện cũng không dài, Trì Dụ nói xong liền nhịn không nói thêm gì nữa. Không cần biết Trần Nghi Phương và Phó Kiến Quốc nghĩ gì như thế nào về cậu, chỉ cần...
Vai cậu đột nhiên bị cánh tay của Phó Kiến Quốc ôm lấy.
"Đánh hay lắm! Loại nhãi ranh này chính là thích ăn đòn!" Giọng Phó Kiến Quốc tràn ngập tức giận, dường như cảm thấy còn chưa đủ, ông còn vươn tay xoa đầu Trì Dụ mấy cái.
"Thế này mới giống con của ba!" Phó Kiến Quốc cười gật đầu với Phó Chỉ An, sau đó nói: "Đây là ba không nghe thấy, chứ để ba nghe thấy thì thằng nhãi ranh đấy ăn no đòn."
Trần Nghi Phương cầm túi xách đập vào lưng ông, bà lo lắng nói: "Anh nhỏ giọng đi được không? Nhỡ để phụ huynh khác nghe thấy thì còn ra cái gì?"
Bà thấy xung quanh không có ai để ý, liền che miệng thấp giọng nói: "Đánh người cũng không biết tìm chỗ nào không người mà đánh, ai lại đánh trước nhiều người thế, con ngốc quá..."
Trần Nghi Phương vừa dứt lời, Phó Kiến Quốc liền toét miệng nở nụ cười, Phó Chỉ An cũng nhịn không được, khoé miệng cong lên.
"Đúng rồi, tối nay nhà mình ăn sủi cảo, Tiểu Trì con cũng phải đến ăn!"
Trần Nghi Phương trừng mắt nhìn Phó Kiến Quốc, bà kéo Trì Dụ ra khỏi vòng tay của chồng mình, vừa nắm tay cậu vừa nói: "Chú của con ăn sủi cảo lúc nào cũng phải thêm tỏi, mùi hơi ghê đó nên đừng nhắc tới."
Trì Dụ cúi đầu dụi dụi mắt, cậu cười nói: "Vậy con phải ngồi cách xa chú một chút!!"
Trần Nghi Phương cùng Phó Kiến Quốc đều không có tham gia buổi họp phụ huynh này nữa. Hai người đi phía trước thảo luận xem tối nay có nên khui chai rượu lâu năm hay không.
Phó Chỉ An cùng Trì Dụ đi ở phía sau, cũng không nói lời nào.
"Tôi...cả nhà tôi đều rất thích cậu!" Phó Chỉ An nhẹ giọng nói.
Qua một lúc lâu sau, Phó Chỉ An mới nghe thấy người bên cạnh chậm rãi mở miệng.
"Tôi biết!"