Khi Trì Dụ và Phó Chỉ An ra khỏi đồn cảnh sát thì trời đã gần tối.
Phó Chỉ An đứng ở cửa nghe đồng nghiệp của ba mình nói đi nói lại mấy câu.Trì Dụ ngồi xổm trong góc nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Phó Chỉ An thì liếc mắt nhìn vào trong. Cậu nhìn thấy nụ cười trầm lặng ôn hòa của anh thì ghét bỏ nhắm nghiền mắt.
Đúng là cái đồ thích giả vờ trước mặt người lớn.
"Đi bệnh viện!" Phó Chỉ An đứng từ trên cao nhìn Trì Dụ, đôi mắt vốn dĩ sáng ngời giờ lại sưng lên vì vết bầm.
Trì Dụ chậm rãi đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn anh: "Không chết được."
Phó Chỉ An nhìn thấy cậu xoay người muốn đi, như có ma xui quỷ khiến, anh đưa tay ra níu tay cậu lại. Vừa ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt có phần kinh ngạc của Trì Dụ.
"Hôm nay đến nhà tôi đi."
Trì Dụ cong miệng hừ lạnh một cái, nhướng mày nói: "Giường của cậu bé, tôi muốn duỗi thẳng chân cũng không được."
Ngày còn bé, Trì Dụ cứ ba ngày thì hai lần lại chạy sang nhà anh, nhảy lên giường nằm còn không thèm cởi giày. Lúc đó, Phó Chỉ An có chút không nói lên lời, anh nhìn Trì Dụ như vậy cũng chỉ có thể nghẹn đến đỏ mặt.
Phó Chỉ An liếc nhìn Trì Dụ một lượt từ đầu xuống chân, đột nhiên cười lạnh một cái rồi buông tay cậu ra.
"Mẹ nó, cậu cười cái gì!" Trì Dụ mặc kệ vết thương trên khóe miệng mà cao giọng mắng Phó Chỉ An. Cậu từ bé đã ghét cái bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười của anh, nhìn mà không nhịn được muốn đấm cho anh hai phát.
Anh cúi đầu sửa sang cổ áo, nghiêng đầu liếc qua nửa người dưới của Trì Dụ, hững hờ mở miệng: "Không có gì."
Trì Dụ nhận thấy ánh mắt của anh, mặt cậu đỏ lên.
Cậu đưa tay kéo mũ của Phó Chỉ An, lắp bắp nói: "Của tôi xịn đến mức cậu không dám tưởng tượng đâu, cậu đừng có mà dùng ánh mắt đấy nhìn tôi."
"Ồ!!" Phó Chỉ An nheo mắt cười.
"Mẹ nó, của tôi ít nhất phải lớn hơn của thằng Lý Chí Nghị gấp mười mấy lần."
(đang nói về jj nha =))))
Trì Dụ buông tay nắm mũ ra, đưa tay nắm lấy cổ tay Phó Chỉ An, khập khiễng đi xuống cầu thang, cậu hung hăng nói: "Tới nhà cậu đi, hôm nay ông đây cho cậu mở mang tầm mắt."
"Tôi không có hứng thú đâu."
Phó Chỉ An nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, vết thương ở bàn tay cậu lần trước còn chưa lành hẳn, hiện tại là vết thương chồng chất. Trên đốt ngón tay là những vết đen và đỏ.
Phó Chỉ An đứng sau lưng Trì Dụ, áo khoác phía sau của cậu không biết có bao nhiêu dấu chân, anh không dám nghĩ trong khoảng thời gian anh chạy đi báo cảnh sát, cậu đã phải chịu bao nhiêu đòn.
"Này!" giọng trầm thấp của cậu vang lên đánh tan suy nghĩ của anh.
Phó Chỉ An ngẩng đầu. Trì Dụ không biết đã ngồi vào xe taxi từ lúc nào, cậu dường như cực kì không kiên nhẫn, cậu chống tay dựa vào cửa kính xe, mở cửa xuống, cậu nhíu mày nhìn anh: "Chân ngắn mà còn không chịu đi nhanh lên, thật là mất mặt!"
Anh đi lên trước hai bước, vừa vươn tay định mở cửa xe thì thấy Trì Dụ mặt mũi sưng bầm xấu hổ nói: "Má, mặt tôi giống như bị kẹt vào cửa xe ý. Chú tài xế mở cửa sổ lớn một chút được không?"
Phó Chỉ An buông tay nắm cửa, lùi lại một bước, cúi xuống nói với tài xế: "Làm phiền chú trực tiếp đưa cậu ấy đến bệnh viện não."
Nói rồi liếc qua Trì Dụ đang ngồi ghế sau trừng lớn mắt, Phó Chỉ An cười nói: "Mặt cậu trông to quá, xấu hổ thật!"
"Mặt tôi là mặt trái xoan tiêu chuẩn đấy biết chưa hả? Dám nói mặt tôi to?" Trì Dụ nói rồi đẩy cửa xe, không để ý đến cánh tay đau, kéo tay áo Phó Chỉ An vào xe.
Phó Chỉ An không chớp mắt, bình tĩnh mở miệng: "Làm phiền chú đi đến bệnh viện."
"Tới khu nhà Thành An"
Chú tài xế nghĩ nghĩ thấy buồn cười, hắn chưa bao giờ thấy cảnh hai cậu con trai lớn tướng ngồi trên xe cãi nhau như vậy.
"Nếu không hai đứa thương lượng lại một chút?"
"Tôi mới không thèm cùng cậu ta thương lượng." Trì Dụ liếc xéo Phó Chỉ An một cái, vênh váo tự đắc mở miệng: "Tôi trả 100, không cần tiền thối, đi khu nhà Thành An."
Ngoài cửa xe lấm ta lấm tấm ánh đèn, bên trong xe là tiếng radio. Phó Chỉ An rũ mắt nhìn bàn tay Trì Dụ đang đặt trên ghế ngồi. Ngón tay thon dài trắng nõn, chỗ trầy da trên đốt ngón tay đã kết vảy.
Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nỗi anh chỉ cần thoáng động một chút liền có thể cùng cậu nắm tay 10 ngón đan xen. Cái thứ tình cảm này thực sự kỳ quái, khiến con người ta không biết phải làm sao. Lúc thì không nhịn được từng bước thăm dò, nhưng khi thấy đối phương cau mày liền vội vàng lui về vạch xuất phát.
Tựa như hiện tại, anh không có dũng khí nắm chặt tay cậu, chỉ có thể lặng lẽ thu tay lại đặt ở trên đầu gối.
Vừa xuống xe, Phó Chỉ An đã thấy mẹ mình đang đứng chờ ở đầu ngõ. Bà nhìn thấy hai người xuống xe liền chạy tới.
"Sao về muộn vậy con?" Trần Nghi Phương nhìn Trì Dụ đang đứng một bên, trán của cậu đã ngừng chảy máu, giờ sưng thành một mảng đỏ lớn, trên khóe miệng còn có một vết bầm đáng sợ.
"Trời ạ, về nhà trước đi con, trong nhà có thuốc." Trần Nghi Phương rất lo lắng, bà vừa định vươn tay đỡ lấy cánh tay Trì Dụ thì cậu đã không dấu vết né tránh.
Trì Dụ giật giật khóe miệng, cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Dì để con tự đi ạ."
Trần Nghi Phương gật đầu, vội vàng chạy tới mở cửa trước.
Trì Dụ thấy cánh tay chợt nhẹ bẫng, nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phó Chỉ An.
"Làm gì?"
Phó Chỉ An kéo cánh tay cậu, thản nhiên nói: "Lau cho cậu."
"Dì xem Phó Chỉ An chiếm tiện nghi của con." Trì Dụ không rút tay khỏi tay anh được vì đằng sau lưng đau nhức, nên chỉ có thể nói to.
Trần Nghi Phương chỉ lo mở khóa, cũng không quay đầu lại trả lời: "Vậy con cũng chiếm tiện nghi của An An đi là hòa nhau."
Trì Dụ sững sờ, cảm thấy lời nói này cũng rất có lý nhưng lại cảm giác không đúng cho lắm.
Phó Chỉ An đứng bên cạnh cũng tự nhiên gật đầu: "Mẹ tôi nói rất đúng, vậy bao giờ cậu định chiếm tiện nghi của tôi? Không cần phải ngại!"
"Phiền vừa!" Trì Dụ thấy giãy dụa không có tác dụng liền lười biếng dựa luôn vào người Phó Chỉ An. Cậu dựa vào anh rồi khập khiễng bước vào nhà.
Vừa mới đi vào phòng khách, Trì Dụ đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon. Cho dù đã nhiều năm như vậy, nhưng cậu đối với mùi vị thức ăn kia hết sức quen thuộc.
Trần Nghi Phương lấy tủ thuốc từ trong ngăn kéo ra, ngồi xổm trước mặt Trì Dụ: "Làm sao lại thành như vậy? Đầu con bị như này, đi bệnh viện khám thử nhé?"
"Không sao đâu dì, cũng không phải lần đầu bị như này." Trì Dụ cúi đầu cười cười.
Phó Chỉ An đứng bên cạnh không nói lời nào.
Anh nhìn hộp cơm trên bàn ăn, đột nhiên lên tiếng: "Mẹ không mang cơm cho ba à?"
Tay cầm tăm bông của Trần Nghi Phương bỗng dừng lại, bà quay đầu nhìn đồng hồ, dùng tay trái vỗ đùi: "Ôi con không nói là mẹ quên mất, Tiểu Trì..."
"Không sao đâu mẹ." Phó Chỉ An bước tới bên cạnh Trì Dụ, anh đưa tay cầm lấy tăm bông và lộ cồn rửa vết thương. "Con làm được."
Vội vàng thu dọn đồ ăn lên bàn, Trần Nghi Phương mang giày vào, nói: "Xong xuôi thì hai đứa nhớ ăn cơm nhé, mẹ và ba phải muộn mới về."
Bà nhìn thoáng qua Trì Dụ đang ngồi trên ghế sofa, mỉm cười với cậu: "Tiểu Trì hôm nay ở lại đây nha con, mai là cuối tuần, để dì làm đồ ăn ngon cho con!"
Trì Dụ còn chưa kịp từ chối, Phó Chỉ An đã thay cậu đồng ý.
Cửa đóng lại cụp một tiếng, bước chân của Trần Nghi Phương dần xa, trong nhà chỉ còn lại hai người.
"Ngẩng đầu!" Phó Chỉ An cầm tăm bông, đứng từ trên cao nhìn xuống Trì Dụ đang buồn bực rũ khoé miệng.
Dường như cậu cố ý chống lại anh, Trì Dụ quay đầu sang một bên không nhìn anh.
Phó Chỉ An vươn tay nhéo nhéo đôi má gầy của cậu, không cẩn thận đè vào khoé miệng sưng đau của cậu, cậu không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Cậu muốn giết tôi hả!!!" lời nói ra thì mạnh miệng như vậy nhưng Trì Dụ lại ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Phó Chỉ An nhẹ nhàng dùng bông tăm chấm lên vết thương, anh hơi nhíu mày nói: "Biết đau thì đừng có đánh nhau nữa."
"Không có đầu óc mới dùng nắm đấm." Phó Chỉ An nhìn hàng lông mày thanh tú của cậu, sau đó nói: "Cậu đúng là không có não."
Trì Dụ hừ lạnh, định quay đầu đi nhưng cằm bị anh giữ chặt nên đành phải ngẩng đầu lên nói: "Cậu mới không có não, cầm bình thuỷ tinh vỡ đi doạ người."
"Bọn nó cũng không có não, bình thuỷ tinh mà đâm vào người là chết đó."
Trì Dụ nhìn vẻ mặt không biểu tình của Phó Chỉ An, nói tiếp: "Có thêm mấy lá gan cậu cũng không dám đâm thật đâu."
Ngón tay lạnh của Phó Chỉ An chạm vào vầng trán nóng rực của Trì Dụ, anh đặt bông tăm xuống, chậm rãi mở miệng: "Nếu bọn nó vẫn đụng vào cậu..."
"Đương nhiên tôi dám!"
Lời nói đùa bợt của cậu bỗng chợt kẹt trong cổ họng. Trì Dụ đột nhiên cảm thấy bên tai hơi nóng nên tầm mắt rời khỏi Phó Chỉ An đang đứng dọn đồ vào hộp.
Cậu khẽ ho một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm: "Cứ chém gió đi..."
Nhất thời không có động tĩnh gì, Trì Dụ nhướng mắt nhìn Phó Chỉ An đang đứng một bên thu dọn hòm thuốc. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tâm tư của cậu về Phó Chỉ An bắt đầu phức tạp. Không còn là một mực không kiên nhẫn, mà thay vào đó là cảm giác xấu hổ khó nghĩ thông.
Phó Chỉ nhíu mày trầm mặc, Trì Dụ lại cúi đầu xuống.
Điều gì đã đổi thay?
"Cởi quần áo ra!"
Nghe đến đây, Trì Dụ sửng sốt đến nghẹn thở trong lồng ngực, ho dữ dội mấy lần mới hoàn hồn lại. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút biểu cảm của Phó Chỉ An, miệng run run hồi lâu mới trả lời: "Tôi không cởi đâu."
Tay Phó Chỉ An buông ở một bên hơi siết chặt, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lãnh đạm. Anh liếc mắt nhìn cậu, cong khoé miệng nhưng không cười.
"Sợ tôi?"
Trong mắt Trì Dụ thoáng loé lên vẻ mất tự nhiên: "Đừng có ăn không nói có, tôi sợ cậu cảm thấy tự ti khi nhìn thấy người tôi thôi."
"Được." Phó Chỉ An mở nắp lọ dầu sức vết thương, dựa vào bàn ăn chậm rãi nói: "Vậy cảm ơn cậu vì khiến tôi cảm thấy tự ti."
Trong lòng bỗng dưng xuất hiện ý nghĩ kỳ quái, Trì Dụ cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, cậu liền cởi áo khoác đồng phục ra, hai tay cầm góc áo thun bên trong, nhướng mày nói: "Cẩn thận cơ bụng chói loá của ông đây làm cậu mù mắt chó."