Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn)

Chương 20




Y tá phòng khám 102 phát hiện, hôm nay bác sĩ Hoắc tâm trạng không tốt, ngoại trừ những việc cần thiết phải mở miệng, còn không thì không lên tiếng, cả người tỏa ra khí lạnh khiến không ai dám đến gần.

Trạng thái như vậy kéo dài cho đến khi tan làm, vội vã thu dọn đồ đạc rời đi.

Ngồi lên xe, Hoắc Trạch Tích cầm tay lái suy nghĩ mấy giây, mở điện thoại lên gọi một cuộc.

"A lô, anh?" Điện thoại vang lên mấy tiếng, đầu kia truyền tới tiếng nói Hoắc Bình Quả.

Hoắc Trạch Tích đeo tay nghe lên, lái xe ra khỏi bãi đậu, "Chuyện của Nhan Tiêu em có biết không?"

"Nhan Tiêu? Chuyện gì?"

Yên lặng hai giây, anh lên tiếng: "Nhảy lầu."

Đầu kia Hoắc Bình Quả hít một hơi, âm thanh phóng đại: "Cái gì?"

"Người khác nói là tự sát, cô ấy nói không phải, bây giờ anh không biết như thế nào, tóm lại nằm ở bệnh viện trung tâm."

"Tại sao có thể như vậy? Cái gì mà nhảy lầu?" Hoắc Bình Quả kinh ngạc nói xong, lại hỏi: "Không phải tại anh chứ?"

Hoắc Trạch Tích dừng một hồi, không đáp hỏi ngược lại: "Sao em không nói anh biết chuyện cô ấy biết anh làm kênh radio?"

Đã lái qua chuyện khác nên một hồi Hoắc Bình Quả mới phản ứng kịp: "Cái gì mà em nói chứ? Cô ấy biết lâu rồi!"

Hoắc Trạch Tích không lên tiếng, Hoắc Bình Quả lại nói tiếp: "Em nhớ cô ấy có từng nói rất lâu trước đã biết anh rồi, hình như thích anh thật lâu..."

Nghe em gái nói xong Hoắc Trạch Tích yên lặng chốc lát, không có tiếp tục nói chuyện, "Anh đang lái xe, cúp đây."

Hoắc Bình Quả vội vàng: "Em còn chưa hỏi xong bây giờ Nhan Tiêu có gì nguy hiểm không?"

"Không có gì đáng ngại."

"Vậy ngày mai em đến thăm cô ấy."

Đáp một tiếng, Hoắc Trạch Tích tháo tai nghe xuống.

Hoàng hôn buông xuống, trên đường đèn sáng rực bốn phía, Hoắc Trạch Tích trầm mặc lái xe, chân mày đang nhíu lại không giãn ra.

Buổi sáng ngày thứ hai, dưới ánh mắt nghi ngờ của y tá, bác sĩ Hoắc xuất hiện ở khu nội trú.

Khu nội trú rất ít bác sĩ khoa miệng đến thăm, vì vậy các em gái y tá rình mò đứng ở cửa rối rít nhìn anh, ánh mắt sáng hẳn.

Luôn có thể nhìn nam thần từ xa, hôm nay lại được diện kiến tận mắt, mọi người bắt đầu kịch liệt trao đổi ánh mắt, có người không nhịn được tò mò: "Sao bác sĩ Hoắc lại đến đây vậy?"

"Đến thăm bệnh nhân."

Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt đáp lại một câu, bỏ lại hàng loạt ánh mắt dò xét nhìn vào hành lang.

Nhớ được phòng bệnh của Nhan Tiêu nhưng lại do dự đứng ở cửa, ngắn ngủi hai giây đã mở cửa phòng bệnh ra.

"Có phải anh em tới không nhỉ?" Hoắc Bình Quả đang gọt trái cây cho Nhan Tiêu, nghe tiếng mở cửa quay đầu ra xem, "A đúng là anh ấy!"

Nhan Tiêu cúi đầu ăn trái cây, không nhìn cửa.

"Em tới sớm vậy?" Hoắc Trạch Tích đi tới nhìn Nhan Tiêu một cái, quay qua Hoắc Bình Quả hỏi chuyện.

"Đúng vậy, dì Nhan mới vừa đi... A! Em đột nhiên phát hiện anh mặc áo bác sĩ cực kì đẹp trai, có đúng vậy không chị Nhan Tiêu?" Hoắc Bình Quả vừa nói vừa liếc về giường bệnh, phát hiện mặt Nhan Tiêu có gì đó không đúng.

Hoắc Trạch Tích ho khan một tiếng, "Hai người ăn sáng chưa?"

"Ăn từ sớm rồi." Hoắc Bình Quả đáp trả, nghĩ bầu không khí là lạ.

Bên này Nhan Tiêu vừa ăn xong miếng quýt cuối cùng, lại bắt đầu lột trái khác, không ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hoắc Bình Quả bị kẹp giữa không khí này nên thấy lúng túng, bắt đầu hâm nóng bầu không khí: "Chờ A Tiêu mấy ngày nữa xuất viện, chúng ta đi ăn nhà hàng Thái ở trong trung tâm đi, mới khai trương, nghe nói là thức ăn chính gốc!"

Nói xong vẫn trầm mặc.

Hoắc Bình Quả liếm liếm môi khô cằn, còn chưa buông tha: "Anh, lúc đó anh cũng phải tới nha!"

"Thương gân động cốt một trăm ngày, trung tâm thành phố nhiều người như vậy, cô ấy có sơ suất gì em phụ trách phải không?" Hoắc Trạch Tích không nóng không lạnh nhưng nghiêm khắc chê trách.

Vốn là thuận miệng nói một câu lại bị anh khó khăn quở trách nên hơi bực bội: "Đương nhiên là em phụ trách, không để anh phụ trách đâu, anh dữ cái gì?"

Hai người giống như sắp tranh chấp, nhân vật chính rốt cuộc nhịn không được, Nhan Tiêu mở miệng: "Bác sĩ nói là đang khôi phục tốt, ra ngoài chắc không có vấn đề gì đâu."

Hoắc Bình Quả nhận ra bầu không khí hơi mờ ám, quyết định đi tránh trước, vì vậy đứng dậy: "Vậy em ra ngoài gọi điện thoại một chút, hai người nói chuyện đi!"

Trải qua chuyện ngày hôm qua, Nhan Tiêu chỉ cảm thấy đối mặt với Hoắc Trạch Tích một đường sống cũng không có.

Toàn bộ bí mật đã bị lộ rồi, làm sao mà đối mặt được nữa.

"Hôm nay thấy khá hơn chút nào không?" giọng Hoắc Trạch Tích bình thường, như bác sĩ quan tâm bệnh nhân.

Nhan Tiêu gật đầu: "Đầu không mơ màng nữa."

Hoắc Trạch Tích quan tâm cô cứ như hôm qua không xảy ra chuyện gì cả, Nhan Tiêu do dự một chút, đột nhiên kêu anh: "Bác sĩ Hoắc..."

Hoắc Trạch Tích nhẹ nhàng ừ một tiếng, Nhan Tiêu nói tiếp: "Ngày hôm qua không giải thích rõ cho anh, thật xin lỗi."

Thái độ của cô thay đổi một trăm tám mươi độ, Hoắc Trạch Tích khẽ run, ngay sau đó hơi nhíu mày: "Giải thích cái gì?"

"Em té xuống lầu bởi vì bất cẩn, không liên quan tới anh." Nhan Tiêu hơi cúi đầu

Đang lúc yên lặng, Nhan Tiêu giương mắt liếc trộm, chạm vào ánh mắt Hoắc Trạch Tích, lại sợ anh không tin, nói thêm: "Là thật!"

Ngay sau đó Hoắc Trạch Tích mở miệng: "Anh biết rồi."

"Cho nên không phải là em không quý trọng bản thân mình, sau này cũng sẽ không như vậy nữa." Nhan Tiêu tiếp tục trần thuật, là chuyện ngày hôm qua chưa kịp nói ra, nhưng giọng nói ngày càng nhỏ: "Sau này em cũng sẽ cẩn thận, sẽ không té xuống lầu nữa..."

Thái độ hôm nay và hôm qua hoàn toàn khác nhau, giống như là hai người khiến Hoắc Trạch Tích hơi kinh ngạc, trầm ngâm hai giây lại cười, "Sao hôm nay lại hiểu chuyện vậy?"

Trong giọng nói còn có chứa niềm vui, Nhan Tiêu lại nghe ra mấy phần cưng chiều, đầu ngẩng lên, nhìn vẻ mặt còn chưa hết cười, tim chợt đập nhanh hơn một nhịp.

Tựa hồ mình nói chuyện có chút thân mật, Hoắc Trạch Tích dần dần thu nụ cười, tay xỏ vào túi áo khoác, "Vậy anh xuống lầu trước."

"Ừ" Nhan Tiêu gật đầu

Đi được một nửa, anh dừng lại, xoay người: "Người nhà sẽ đến đưa cơm sao?"

"Bọn họ bận bịu, em kêu y tá đặt cơm hợp của bệnh viện là được rồi." Nhan Tiêu ôn thuận trả lời.

Không còn lời nào để nói, Hoắc Trạch Tích chậm rãi gật đầu, kéo cửa ra rời đi.

Chờ sau khi Hoắc Trạch Tích đi, Nhan Tiêu vẫn còn đang choáng váng, rõ ràng tối hôm qua không hy vọng, tại sao bây giờ lại dâng lên ý chí muốn chinh phục chiến đâu rồi?

....

Té gãy chân cũng được hai ngày rồi, Nhan Tiêu nằm trên giường, được bác sĩ dặn dò nên không dám cử động, có lúc cái chân cảm thấy tê rần cũng chỉ bóp bóp vài cái.

Đối với người trời sinh hiếu động như Nhan Tiêu thật là khó chịu. Hơn nữa bây giờ mỗi ngày đều ăn canh xương hầm, đồ ăn vặt toàn bộ đổi thành thuốc bổ Canxi cùng vỏ con nhộng*, Nhan Tiêu nhìn thấy tivi quảng cáo xuất hiện xương cốt đều thấy hãi hùng.

* thuốc có vỏ ngoài như hình con nhộng, bên trong là thuốc

Đối với chuyện gãy chân, Nhan Tiêu cũng ko gấp gáp, dẫu sao sau khi hồi phục cũng không ảnh hưởng tới việc khiêu vũ của cô, nhưng ba mẹ Nhan cuống cuồng lo lắng, thấy trên mạng có nhiều bài viết nói quá nên sợ việc khiêu vũ của cô bị ảnh hưởng.

Ghê hơn nữa là mẹ Hoắc đến thăm, hai người không biết hơi sợ nên đi hỏi bác sĩ, hai người đàn bà trung niên quấn bác sĩ hỏi một trận, người bác sĩ xuống lầu ăn cơm vô tình nói ra chuyện với mẹ Hoắc làm bệnh viện dậy sóng, tin đồn Nhan Tiêu và Hoắc Trạch Tích nổi lên.

Cũng có người biết Hoắc Trạch Tích đến thăm cô nên thêm dầu vào mỡ, khiến quan hệ của hai người trong mắt người khác càng thêm mê ly.

Nhan Tiêu vì ở trong phòng bệnh suốt ngày nên không biết tin tức bên ngoài, không biết tin bát quái về mình đã bay đầy trời, bên bác sĩ Hoắc thì không ai dám hỏi trực tiếp, Hoắc Trạch Tích cũng không quan tâm nhiều, cho dù biết trong bệnh viện có lời đồn cũng không coi ra gì, không biết tin bát quái đã tới trình độ nào rồi.

Nhan Tiêu bất tri bất giác đã ở bệnh viện hơn một tuần lễ.

Nhưng Nhan Tiêu không nghĩ là bạn của Hoắc Trạch Tích cũng đến thăm cô.

Là người bác sĩ mang mắt kính hôm trước, Nhan Tiêu thấy anh nhưng không nhớ ra tên, hên là anh ta khá nhiệt tình, ngồi ở trước giường bệnh hỏi han, Nhan Tiêu ngó tới bảng tên trên ngực anh rồi mới chào hỏi: "Bác sĩ Lưu sao biết tôi ở đây?"

Lưu Du nghĩ trong lòng, sao anh có thể không biết được? Nhưng cũng không giải thích Nhan Tiêu nghe, tùy ý nói đùa: "Thần giao cách cảm mà!"

Lưu Du nhắc tới chuyện khiêu vũ của Nhan Tiêu, hai người trao đổi hòa hợp, Lưu Du thích nói giỡn, Nhan Tiêu phối hợp hi hi ha ha.

Vì vậy khi mở cửa phòng bệnh đi vào, hai người đang nói chuyện rất vui vẻ.

Hoắc Trạch Tích nhìn thấy cảnh này thì tâm khẽ run, hai người này thân nhau từ bao giờ vậy?

Nghĩ lại một chút thì Nhan Tiêu đối với ai cũng thân thiện tự nhiên, trừ anh ra.

Hoắc Trạch Tích nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh, nghe tiếng hai người cùng nhìn ra.

Khóe miệng Lưu Du nở nụ cười, "nam chính tai tiếng tới rồi."

Giọng của Lưu Du không lớn, chỉ để Nhan Tiêu nghe, cô đang nghi ngờ thì Lưu Du ghẹo: "Thật đúng lúc nha bác sĩ Hoắc!"

Hoắc Trạch Tích không để ý, nhìn Nhan Tiêu: "Hồi phục thế nào rồi?"

Nhan Tiêu không cười chỉ đống thực phẩm: "Mỗi ngày đều ăn mấy cái này đương nhiên là hồi phục không tệ rồi."

"Khí sắc gần đây của Tiểu Nhan tốt hơn nhiều rồi, lúc trước quá gầy, mập một chút mới đáng yêu!" Lưu Du hết sức tự giác chen vào.

Lưu Du kêu "Tiểu Nhan" nghe rất thân thiết, giống như đã quen biết từ lâu.

Hoắc Trạch Tích đột nhiên nghĩ tới cái gì, giấu ánh mắt đi

Ngược lại Nhan Tiêu bắt được điểm chính, có chút bất an: "Tôi trông rất mập hả?"

"Cũng không có, chỉ là có da thịt hơn trước, anh thích như vậy." Lưu Du như cũ cười không đứng đắn

Nhan Tiêu chỉ coi như một lời nói đùa, nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, phát hiện biểu cảm hơi lãnh đạm của anh, không biết thế nào.

"Hôm nay cậu rất rãnh rỗi?" Hoắc Trạch Tích không nhịn được chất vấn Lưu Du

Lưu Du hơi nhíu mày, cười càng thêm khoa trương: "Không phải cậu cũng rảnh rỗi hả?"

Cho dù không hiểu nhưng Nhan Tiêu vẫn thấy không khí hơi lạ, không biết mở miệng thế nào, suy nghĩ mấy giây: "Bác sĩ Hoắc hôm nay có bận không?"

"Cũng hơi bận." Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt trả lời

"Vậy anh đi xuống làm việc tiếp đi!" Nhan Tiêu tự nhận bản thân hết sức quan tâm cho anh mà trả lời.

Nói xong cô mới phát hiện hình như hơi lạnh tỏa ra từ người Hoắc Trạch Tích.

Nhan Tiêu thấy hơi hoảng.

Cô không suy nghĩ nhiều, chỉ sợ anh lên thăm mình sẽ quấy rầy đến công việc của anh, không nghĩ lời mình nói ra hàm ý muốn đuổi người, cũng không biết, hai người kia nghe thấy thì sẽ nghĩ Hoắc Trạch Tích đang làm phiền cô nói chuyện cùng Lưu Du.

Lưu Du hồi nãy còn đang đùa giỡn bây giờ lại thấy nghiêm trọng, ho khan một tiếng: "Tôi nhớ hình như mình còn có việc, vậy tôi đi trước!"

"Vậy cũng được, bái bai!" Nhan Tiêu ngoắc tay cười cười.

Chờ sau khi Lưu Du đi, Nhan Tiêu quay đầu nhìn Hoắc Trạch Tích: "Bác sĩ Hoắc... Anh không đi hả?"

Hoắc Trạch Tích nhìn cô, âm thanh không tự chủ được trầm thấp: "Có thật là em muốn anh đi không?"