Đèn rất chói mắt, mắt Nhan Tiêu mở he hé, nhìn thấy Hoắc Trạch Tích cách mình rất gần, ngồi lên cái ghế, dùng bút đèn kiểm tra miệng cô. Vẻ mặt anh ấy rất chú tâm, chỉ lộ ra mi mắt sạch sẽ.
Nhan Tiêu chậm rãi mở to hai mắt nhìn anh, trong lúc lơ đãng, tầm mắt Hoắc Trạch Tích và cô đụng một cái, cô lại vội vàng nhắm mắt lại, ngón tay vô thức túm chặt túi xách trong lòng ngực
Hoắc Trạch Tích đột nhiên mở miệng: "Đừng khẩn trương". Âm thanh tự nhiên thư giãn, giống như tiếng suối buổi sáng róc rách chảy. Âm sắc từ tính, lại dựa quá gần, cảm giác tê dại từ trán thẳng một đường truyền tới sau tai, cả người cô mềm nhũn một chút.
Ý thức được mình phản ứng bất thường, Nhan Tiêu cảm thấy kinh hãi, bản thân không phải là người dễ bị âm thanh thu hút, vậy mà lại nhạy cảm với thanh âm dễ nghe như thế này.
Kiểm tra xong, hht bỏ khẩu trang xuống, "Răng cô không có vấn đề gì, cô vừa niềng răng xong à?"
Nhan Tiêu cầm túi xách lên, mỗi góc trong túi đều tìm một lần, nửa ngày không tìm thấy, kêu: "Đúng vậy, mấy ngày trước vừa mới lấy ra." Hoắc Trạch Tích đưa cho cô một miếng khăn giấy, đứng lên gỡ cái bao tay xuống:" Thứ tư cô lại đến, bây giờ quá muộn, không kịp kiểm tra lại."
Nhan Tiêu nhận lấy khăn giấy, từ ghế nha khoa đứng lên, nhìn anh thu dọn bao tay cùng máy móc. Hoắc Trạch Tích giương mắt nhìn cô: "Còn có việc gì sao?"
Nhan Tiêu gãi gãi huyệt Thái dương: "Cái đó, không cần thu lệ phí sao?" Động tác thu dọn ngừng lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía cô, trong bụng đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Ừ, có thu lệ phí."
Nhan Tiêu suy nghĩ một chút, sắc mặt khó xử nói: " Tôi không đăng kí ở ngoài, vậy anh có thể thu phí tôi được sao?"
Hoắc Trạch Tích bình thản nói: " Cô trực tiếp đưa tôi là được rồi"
Nhan Tiêu giật mình nghĩ bụng, bây giờ còn có bác sĩ như vậy? Không sợ bị tố cáo sao? Cô ấp úng: " A? Vậy..."
Nhìn vẻ mặt tin tưởng của cô, Hoắc Trạch Tích không nhịn cười được: "Còn đang đi học?" Cô không biết tại sao đề tài lại dời đi nhanh vậy, nhưng vẫn thành thực trả lời: "Đang lên đại học"
Hoắc Trạch Tích hơi hí mắt: "Nhìn giống như học sinh trung học" Không biết ý anh là gì, Nhan Tiêu cười hai tiếng, đem đề tài kéo trở về: "Việc thu lệ phí, có thể để lần sau hay không..."
"Tôi đùa đấy", Hoắc Trạch Tích thu thập giấy tờ trên bàn, cắt đứt cô: "Bây giờ không còn sớm, cô mau về đi."
Nhan Tiêu sửng sốt một chút, kịp phản ứng thì ra là bị trêu chọc, "A" một tiếng. " Còn có..." Hắn lại lên tiếng gọi Nhan Tiêu: "Nhớ nói cho người nhà biết, xem bệnh phải lấy số"
Nhan Tiêu nghe vậy mặt bắt đầu nóng lên, quy củ gật một cái, tóc thắt bím đuôi ngựa quét về phía trước một chut, " Cám ơn bác sĩ Hoắc"
Nhìn cô đi ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Trạch Tích cởi đồng phục bác sĩ xuống, đi tới móc treo chuẩn bị cầm quần áo lên, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một tấm hình rơi trên mặt đất. Chắc là cô gái kia làm rơi lúc tìm đồ
Anh ngồi xổm người xuống nhặt, nhưng khi nhìn rõ được tấm hình, hơi ngây ngẩn
---
Nhan Tiêu cảm giác mình là một đường bay thẳng về nhà. Giọng nói của Hoắc Trạch Tích không ngừng lảng vảng trong đầu mình, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc là lạ ở chỗ nào. Lúc về đến nhà đã là hoàng hôn, cô chỉ húp một ít cháo gà rồi lại về phòng.
Nhan Tiêu khi còn bé một mực muốn học khiêu vũ, đại học cũng là vào khoa nghệ thuật múa, lên đại học tương đối rảnh nên thường đăng lên mạng các video khiêu vũ, một hai năm trôi qua, không ít người hâm mộ, cũng làm quen được rất nhiều người thú vị.
Đối với Nhan Tiêu mà nói, việc ở trên mạng quen được hai ba người bạn cùng ngừi hâm mộ là quý báu nhất, cho nên rất nhiều thời gian cô đều dành mọi hỉ nộ ái nhạc cho thế giới nhỏ này.
Mở quà vặt bánh trái ra, cầm lấy cái bánh put-ding xoài, vừa ăn cô vừa nhìn bình luận dưới video khiêu vũ mình vừa đăng hôm qua
Phần lớn những video cô đăng trên mạng đều là tự mình quay lại ở nhà, bởi vì tự mình quay với những điệu khiêu vũ chuẩn rất khác biệt, không đủ chuyên nghiệp. Lúc đầu vì bạn bè lôi kéo bắt nhảy, không nghĩ tới dựa vào lần đó cũng không để tâm đi đăng lên web, sau đó mới từ từ tiếp xúc lâu dài
Đi dạo xong khu bình luận, Nhan Tiêu mới nhớ tới điện thoại di động từ buổi chiều trốn đi đã để ở nhà, mở khóa màn hình, hiện lên hơn 20 cuộc gọi nhỡ. Được rồi, cô hiểu tại sao lúc mẹ đến tìm mình lại giận dữ như vậy rồi. Chẳng qua có hai cái là của Nhiếp Sơ Sơ gọi đến
Cô cầm di động lên gọi lại, điện thoại vang lên hai tiếng đã nghe giọng Nhiếp Sơ Sơ ở đầu bên kia vang lên: " A Tiêu?"
Nhan Tiêu tiêu đang ngậm bánh xoài, thanh âm không rõ: "Cậu còn có mặt mũi gọi điện thoại cho tớ?"
"Oan uổng quá! Tớ hoàn toàn không biết đó là mẹ cậu, bà ấy trực tiếp hỏi "Nhan Tiêu có ở đó hay không", tớ không biết gì cả nên chỉ có thể đưa điện thoại cho cậu thôi..."
Nhiếp Sơ Sơ còn chưa giải thích xong, Nhan Tiêu đã cắt đứt: "Được rồi được rồi, tớ biết chỉ số thông minh của cậu có hạn, tha thứ cho cậu đó!"
Nhiếp Sơ Sơ đã sớm quen với tình huống này, cất giọng hỏi, " Cậu đi khám nha sĩ sao?"
Nhan Tiêu đột nhiên nhớ lại dáng vẻ Hoắc Trạch Tích đeo khẩu trang lên mặt, mi mắt chuyên chú, tùy ý nói: "Ừ, bác sĩ ấy khá tốt"
Hai nguời trò chuyện mấy câu, Nhiếp Sơ Sơ đột nhiên hỏi: " Sao tớ có cảm giác hôm nay cậu nói chuyện không tập trung". Nhan Tiêu bị nói trúng tim đen hoảng hốt chớp mắt một cái, ngón tay sờ sờ tóc bên tai, " Có không?"
"Có, tâm tình cậu không tốt hả?"
Chưa nói tới tâm tình không tốt, sau khi từ bệnh viện trở về, trong làng cô cứ thấy là lạ. Không đợi cô nói chuyện, Nhiếp Sơ Sơ cười một tiếng, "xem ra cậu lại cần phải đi nghe người đàn ông kia nói chuyện về tâm hồn thôi"
Nhan Tiêu sững sốt, người đàn ông mà Nhiếp Sơ Sơ nói chính là Zain. Giọng nói của anh đã làm bạn với cô được ba năm.
Những năm gần đây nhân khí của Zain rất cao, chủ trì một inernet radio, không phải giống như những DJ chủ trì tiết mục cố định, anh ta chỉ cần mỗi đêm truyền lên một đoạn radio ngắn, kể về một câu chuyện hay đơn giản là nói theo ý thích, chia sẻ một ca khúc. Không có thời gian hạn chế, không có khuôn mẫu, nói đến cuối cùng, chúc một câu ngủ ngon.
Radio của anh vĩnh viễn chỉ truyền lên vào lúc 11 giờ đêm. Đêm khuya vắng người đeo tai nghe lên, âm thanh trong suốt từ tính truyền vào lỗ tai, xuyên qua khắp người, có thể khiến người nghe tháo dỡ phòng bị, tiến vào một thế giới khác, mà thế giới ấy là do âm thanh của anh xây dựng.
Cách lần đầu tiên nghe được thanh âm ấy đã qua ba năm, mỗi một buổi tối, dù trời mưa hay trời trong, duy nhất không đổi, nghe một người nói xong lời " ngủ ngon". Nhan Tiêu trước giờ không phải là một người thường duy trì thói quen lâu dài, không ngờ đối với người xa lạ nghe mãi thành ghiền
Tựa như một ngày trải qua nhiều chuyện đi nữa, có âm thanh kia một câu lơ đãng an ủi, tất cả tiêu cực cũng đều biến mất; một câu ngủ ngon, cả thế giới đều đang đợi trời sáng.
Cô đối với Zain tràn đầy cảm tình, đại đa số mọi người đều không thể lí giải, có người thậm chí còn cảm thấy đây là chuyện dở hơi, cũng rất nhiều người ham thích với sự hoạt bát của Mr As. Nhan Tiêu không phủ nhận, chỉ là Mr As mang đến cảm giác kích thích khoái cảm, còn Zain mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Nhan Tiêu ở đầu bên này yên lặng, Nhiếp Sơ Sơ không nhịn được xúc động: " Cậu nói xem, nếu cậu đã kết hôn rồi mà mỗi tối trước khi đi ngủ nghe radio theo thói quen, chồng cậu có thể không ngại sao? Cuộc sống có thể mỹ mãn sao?"
Nhiếp Sơ Sơ nói chuyện không có khí tiết, Nhan Tiêu đã cảm thấy quen, không muốn nghe bạn lải nhải nửa: " Tớ không nói chuyện với cậu nữa, cúp đây" Nói xong không đợi Nhiếp Sơ Sơ mở miệng, cô liền tàn nhẫn cúp điện thoại.
Nhìn màn ảnh máy vit tính ngây ngẩn một hồi, cô lại tìm ra bộ phim đã download từ trước, mở " One Day" ra bắt đầu xem.
Cô còn một sở thích không thể lý giải nữa, đó là lúc nhàm chán thích lăn qua lộn lại xem phim điện ảnh. Sau khi xem nửa đoạn, nữ chính Emma nói với người nam chính mình sắp kết hôn: "Tôi rất yêu anh, vô cùng yêu anh, chỉ là tôi không bao giờ thích anh"
Bên ngoài đèn đóm dần tắt hết, đã gần mười hai giờ.
Cô tắt video đang xem, mở lên trang chủ của Zain, hôm nay kênh radio đã đổi mới, Nhan Tiêu nhét tai nghe vào, đi đôi với bối cảnh mơ hồ, âm thanh trầm thấp truyền ra từ tai nghe. Nhan Tiêu tắt đèn ở trên giường, chui vào trong chăn. Phòng bắt đầu dần dần ấm lên, âm thanh đầu bên kia chậm rãi nói, cảm xúc ấm áp an tĩnh ùa vào
Mỗi một câu cùng một từ ngữ, mỗi một tiếng cười khẽ cũng tạm dừng, ngay cả từ ngữ người ta thích dừng lâu nhất, cô toàn bộ đều biết hết. Vĩnh viễn hoàn mỹ, gần trong gang tấc lại xa không với tới. Bảy phút nói chuyện, dùng một câu ngủ ngon làm hồi kết.
Cho đếnkhi bên tai yên tĩnh rất lâu, Nhan Tiêu mới gỡ tai nghe xuống. Trong lúc lơđãng, cô đột nhiên nhớ tới ban ngày ở bệnh viện, nhớ lại một câu "đừng khẩntrương". Trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, ở trong bóng tối, Nhan Tiêuphút chốc mở mắt ra.