Ngông Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 43




“Bố, con biết sai...con biết sai rồi! Đừng đánh nữa!”

Phía trên lầu hai, trong phòng của Nguỵ Thái Văn, liên tục truyền ra những âm thanh hỗn loạn. Tiếng khóc la của Nguỵ Thái Văn, kèm theo tiếng đòn roi mắng chửi đầy cay nghiệt của Nguỵ Trình.

Tất cả kết hợp lại, tạo thành một bầu không khí ngột ngạt đến cùng cực.

Ô Ninh vừa hay về đến, nghe thấy tiếng khóc ẩm ĩ của Nguỵ Thái Văn mới tức tốc chạy lên xem xét. Trông thấy cảnh tượng đau lòng ấy, ông chỉ có thể lao đến dùng thân người che đậy cho Nguỵ Thái Văn tránh khỏi những trận đòn của Nguỵ Trình.

“Lão gia, đừng đánh nữa! Cậu hai sẽ không chịu được mất!”

Ô Ninh ôm siết lấy Nguỵ Thái Văn, nói như sắp khóc.

Từ lúc cậu nhỏ này ra đời, Ô Ninh ông đã tận mắt chứng kiến sự ghét bỏ tột cùng của Nguỵ Trình lên chính con trai ruột của mình.

Nguỵ Thái Văn năm nay chỉ mới tám tuổi, nhưng đã trải qua không biết bao nhiêu trận đòn của Nguỵ Trình. Có những lần Nguỵ Thái Văn bị đánh đến không đi được, phải nằm lì trên giường suốt hơn một tuần mới có thể lành lại.

Ô Ninh đặc biệt có cảm tình với cậu nhỏ này, cho nên ông càng thương xót cho số phận bất hạnh của cậu hơn bao giờ hết.

Vừa chào đời đã mất mẹ, lại không có được tình thương của bố.

Cuộc sống này của Nguỵ Thái Văn, ngay khi sinh ra đã được định sẵn là bất hạnh rồi!

“Đánh, để tôi đánh cho nó chết thì nó mới thôi phá phách bên ngoài! Mất mặt Nguỵ gia!”

Nguỵ Trình vừa mắng một câu, đã liền muốn vung roi da lên lần nữa. Nhưng lần này, lại bị tiếng nói cất lên từ phía sau làm cho dừng lại.

“Bố!”

Nguỵ Lâm Lâm lớn tiếng gọi, sau đó thật nhanh chạy đến xem xét tình hình của Nguỵ Thái Văn.

Nhìn thấy mặt mũi, tay chân của em trai đầy rẫy vết thương, trong lòng Nguỵ Lâm Lâm đau đến vỡ nát. Cô ôm Nguỵ Thái Văn vào lòng, mắt đỏ hoe ngấn lệ.

Tức giận nhìn thẳng về phía Nguỵ Trình mà nói.

“Bố! Thái Văn cũng là con trai của bố kia mà! Tại sao bố lại đối xử với nó tàn nhẫn như vậy?”
Loading...

Trước lời trách móc của con gái, sắc mặt Nguỵ Trình vẫn không hề thay đổi. Trong mắt ông, chẳng có lấy một lần thương cảm nào dành cho Nguỵ Thái Văn.

Ông nhíu mày, nén giận nhìn Nguỵ Lâm Lâm, nặng lời nói thẳng.

“Vốn dĩ cuộc sống của nó chính là đạp lên mạng sống của người khác mà có được! Ta thực sự muốn đánh chết nó cho xong, nó chết rồi thì xem như sẽ trả hết nợ.”

“Bố! Bố nói vậy mà nghe được sao? Nguỵ Thái Văn sinh ra, mẹ đã không còn...điều này...là do nó muón hay sao hả bố? Bố nói những lời lẽ cay độc đến vậy, thực sự đã quá bất công với Thái Văn rồi!”

Nguỵ Lâm Lâm nói xong, uất ức đến mức không nhịn được mà ôm Nguỵ Thái Văn, bật khóc nức nở.

Nguỵ Thái Văn bị đánh đến đầu óc mất hết tỉnh táo, chỉ biết ôm cứng chị gái, run rẫy không ngừng. Cậu trai tám tuổi chỉ biết cắn chặt răng môi, cố gắng không để phát ra tiếng kêu nào. Bên tai, chỉ có tiếng khóc xé lòng của Nguỵ Lâm Lâm cứ liên tục truyền đến.

Trong số ít nhận thức còn sót lại của Nguỵ Thái Văn, anh chợt thấy hình bóng của một người phụ nữ đâu đó mập mờ xuất hiện.

Bà mặc bộ đồ màu trắng như tuyết, mái tóc được bới cao, nét mặt vô cùng ưu nhã và hiền hậu.

Nhìn anh, bà nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi.

“Thái Văn!”

Nguỵ Thái Văn đứng giữa một khoảng không trắng toát, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng cách mình khá xa.

Dù không rõ là ai, nhưng bằng cảm nhận con tim, khiến anh vô thức khẽ cất giọng gọi lấy.

“Mẹ...”

Dường như không tự chủ được, bước chân Nguỵ Thái Văn chậm rãi tiến về phía trước. Nhưng người phụ nữ kia lại đột nhiên tỏ ý xua đuổi, lớn tiếng cảnh cáo.

“Không, Thái Văn! Đừng qua đây...”

“Mẹ...”

Nguỵ Thái Văn lại gọi, trong đầu hoàn toàn không rõ mình đang đi về hướng nào. Thứ cuối cùng anh nhìn thấy chỉ là gương mặt chất đầy đau khổ của người phụ nữ kia.

Sau đó, bên tai anh lại truyền đến một loạt âm thanh kì lạ.

Đầy hoảng loạn và khẩn trương!

“Bác sĩ...mau gọi bác sĩ đến đây nhanh lên! Bệnh nhân không ổn rồi!”

Trên giường bệnh, cơ thể Nguỵ Thái Văn dần trở nên lạnh toát. Điện tâm đồ trên máy cũng đã chuyển sang đường thẳng, thứ âm thanh chết chóc phát ra từ chiếc máy ấy kéo dài mãi, vang vọng khắp phòng, kéo bầu không khí ấy đi xuống tận cùng của tồi tệ mất mát.

Bác sĩ cùng một nhóm y tá nhanh chóng tiến vào, khẩn trương cấp cứu cho bệnh nhân đã bước một chân vào cửa tử.

Trong mơ màng, Nguỵ Thái Văn cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị giật tung không ngừng, kèm theo đó là tiếng ngắt nghỉ của bác sĩ đều đặn vang lên. Nhưng âm thanh đặc biệt nổi bật níu chân anh lại chính là tiếng khóc xé lòng của Nguỵ Lâm Lâm.

“Thái Văn! Đừng mà Thái Văn...đừng bỏ chị...xin em...chị cầu xin em!!!”

Nguỵ Lâm Lâm đứng bên ngoài, chỉ có thể gục đầu lên tấm kính mà bất lực bật khóc.

Từ lúc Nguỵ Thái Văn xảy ra chuyện, cô đã không ngừng tự trách bản thân. Chính cô là người đã tiếp tay cho suy nghĩ bồng bột của Nguỵ Thái Văn, nếu...cô không chủ động giúp Nguỵ Thái Văn, có lẽ mọi chuyện đã không tồi tệ như thế này!

“Là tại con...tất cả là tại con!!! Là lỗi của con!!!”

Nguỵ Trình đứng phía sau, bàn tay siết chặt lên bờ vai đang run rẫy không ngừng của Nguỵ Lâm Lâm. Không nói, cũng không mở miệng trách móc. Ông chỉ im lặng đứng đó, đỏ mắt dõi theo đứa con trai đang chiến đấu với tử thần ở sau tấm kính ấy.

Phải!

Ông thực sự đã từng rất căm ghét Nguỵ Thái Văn, thậm chí đã từng muốn giết chết đứa con này ngay khi nó mới lọt lòng.

Nhưng thử hỏi, trên đời này làm gì có hổ dữ nào nỡ ăn thịt con mình? Huống hồ chi, ông là con người, trái tim được cấu thành từ máu đỏ chứ nào phải sắt đá vô tri.

Đối với Nguỵ Thái Văn, ngoài mặt luôn tỏ ra chán ghét nhưng thực chất trong tâm từ lâu đã rất thương yêu rồi!

Chỉ là, người sỉ diện như ông không thể nào bộc lộ được.

Nay tận mắt chứng kiến con trai chật vật giữa sự sống và cái chết như thế này, ông dù không muốn biểu hiện thế nào cũng không thể giấu được trong ánh mắt. Giây phút nghe thấy âm thanh kéo dài nhức tai kia phát ra từ phòng bệnh, tim ông đã gần như chết lặng rồi!

“Thái Văn, con không được dễ dàng chịu thua như vậy! Nhất định...nhất định phải cố chấp cứng đầu đến cùng. Cố chấp như những lần mà con đã đối chội với ta vậy!”

[...]


“Tránh ra!”

Ngạo Lăng Cẩn bế Lam Hạ trên tay, khẩn trương đi thẳng về phòng.

Nhưng khi anh muốn đặt Lam Hạ nằm xuống giường, thì cô lại một mực bám chặt lấy cổ anh không buông. Ngạo Lăng Cẩn dù dùng mọi cách cũng không thể tách lấy tay cô, chỉ còn biết khép mắt, hít một hơi thật sâu.

Ngắn gọn nói: “Ra ngoài!”

Đám người của Lam Vũ nghe lệnh, không dám nán thêm một giây nào đã lập tức rời khỏi.

Trong phòng hiện giờ chỉ còn mỗi Lam Hạ và Ngạo Lăng Cẩn, cũng là lúc mà mọi hành động của Lam Hạ càng trở nên mất kiểm soát.

“Ưm...muốn...rất muốn...”

Lam Hạ ôm siết lấy cổ Ngạo Lăng Cẩn, gương mặt nhỏ nhắn chần chừ muốn áp sát.

Ngạo Lăng Cẩn biết rõ mọi hành động của Lam Hạ đều do thuốc mà ra, nhưng quả thực đứng ở cương vị một người đàn ông...anh thực lòng khó mà qua được.

Ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn dần trở nên nóng rực như lửa, một lượt lướt qua gương mặt ửng hồng của Lam Hạ. Bộ dạng của Lam Hạ bây giờ, nói không ngoa thực sự chẳng khác gì yêu nghiệt. Tóc xoã qua vai, mắt môi hờ hững, da thịt lại vừa mềm vừa ẩm ướt. Bao nhiêu định nghĩa của sự quyến rũ trên đời này đều một lúc dồn hết vào cô.

Ngạo Lăng Cẩn nhìn Lam Hạ rất lâu, đáy mắt sâu thẳm càng lúc càng trở nên tăm tối tột cùng.

Ngón tay khẽ trượt qua môi cô, mang theo chút nhẫn nại cuối cùng dừng lại ở chiếc cằm nhỏ. Không cần dùng quá nhiều sức lực, chỉ cần ghì nhẹ xuống một chút đã dễ dàng tách rộng hai cánh môi mềm mại kia ra.

Trước sự mê hoặc quá mức này của Lam Hạ, lạnh lùng bên trong Ngạo Lăng Cẩn cuối cùng cũng bị ăn mòn cả rồi!

“Lam Hạ! Ngay lúc này em mới chính là người không tỉnh táo hay là tôi mới phải đây?”

Âm thanh trầm đục ấy kết thúc, Ngạo Lăng Cẩn đã ghì lấy đầu Lam Hạ, trao cho cô nụ hôn nóng bỏng mà cô đang khao khát.

Lam Hạ hệt như kẻ trôi giữa biển lại vớ được bè, một lúc đã gắt gao bám lấy cổ Ngạo Lăng Cẩn, say mê đón nhận.

Không chút ngại ngùng, cánh môi Lam Hạ liên tục hé mở để nụ hôn nam tính kia thuận tiện đi sâu vào trong, bá đạo càn quét.

Ngạo Lăng Cẩn càng hôn càng không thể dừng lại, sự chiếm hữu từ tận sâu trong nhận thức đã nổi lên như sóng dữ. Anh ôm lấy Lam Hạ, mang cô nằm dưới cơ thể cao lớn, mặc sức hôn đến điên cuồng.

Kéo bỏ vai áo của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn mới chợt thấy dấu tay vẫn còn đỏ ửng hằn lên trên vai cô rất đậm. Anh nhíu mày, chẳng phải là do bọn khón Brian làm ra đây sao?

Trong lòng dâng lên sự ghen tức, anh cúi xuống cắn nhẹ lên vết tích đáng chết ấy vài lần. Lập tức, cơ thể Lam Hạ run lên không ngừng, cô cong người bám lấy vai Ngạo Lăng Cẩn, ra ý muốn được anh động chạm nhiều hơn.

“Khó chịu...thực sự khó chịu quá đi mất!”

Vừa nói xong, hai tay Lam Hạ lại không tự chủ được mà đưa lên xé bỏ khuy áo của Ngạo Lăng Cẩn. Dưới tầm mắt mơ màng, cô nhìn người đàn ông đang ngự trên người mình vài giây, sau đó đã gấp gáp lột phăng áo của người này xuống, vứt sang một bên.

Trước hành động vội vã của Lam Hạ, nét mặt Ngạo Lăng Cẩn vẫn giữ được bình thản. Anh chạm lên đôi gò má đã đỏ bừng như mận chín của cô, ngón tay lưu luyến trượt nhẹ vài lần.

Từ vị trí ấy, bàn tay Ngạo Lăng Cẩn bắt đầu di chuyển thấp dần. Đi qua chiếc cổ trắng noãn đầy cuốn hút, ngón tay ấy dừng lại ở xương quai xanh tinh tế đến mê người. Không nhịn được, Ngạo Lăng Cẩn mới đặt lên vị trí gợi cảm ấy vô số nụ hôn mang đầy tính nhẫn nại.

Hôn một lần, Lam Hạ lại khẽ kêu lên một tiếng.

Ngạo Lăng Cẩn hôn nhiều như vậy, khiến Lam Hạ kêu đến cũng mệt rồi. Cô ôm lấy mặt Ngạo Lăng Cẩn, hồ đồ nói như bị ngốc.

“Đừng...đừng chỉ hôn thôi! Tôi muốn nhiều hơn như thế...có được không?”

Nhìn vẻ mặt đầy khẩn thiết đó của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn chỉ ngắn gọn hỏi.

“Sẽ không hận ta chứ?”

Lam Hạ mơ hồ lắc đầu, ghì chặt lên vai Ngạo Lăng Cẩn, tỏ ý muốn hôn.

Giây phút ấy, trên môi Ngạo Lăng Cẩn chỉ đơn giản cong lên, nở nụ cười ẩn ý.

“Được! Vậy thì con muốn nhiều bao nhiêu cũng không thành vấn đề!”

Nói là làm, Ngạo Lăng Cẩn không để Lam Hạ đợi thêm, dứt lời đã áp đảo cô bằng chiếc hôn cuồng nhiệt. Nụ hôn ấy thấp dần, cuối cùng cũng dừng lại ở địa phương căng tràn nhất trên cơ thể cô.

Trang phục bên ngoài bị kéo xuống, mảnh áo lót bằng ren kia liền đập ngay vào tầm mắt lãnh khốc của Ngạo Lăng Cẩn. Thông qua sự say mê đang trào dâng lại càng hoá ra thu hút khó rời.

Bàn tay to lớn dẹp bỏ thứ rào cản mỏng manh ấy, Ngạo Lăng Cẩn cúi xuống, mang đỉnh anh đào mềm mại kia cho vào miệng, say mê thưởng thức.