Nhạc chuông của cuộc gọi như đang đánh thức dây thần kinh của cô. Cô bất an hoảng sợ đẩy anh ra " Có thể là Tống Văn hoặc giáo sư gọi a....".
Thấy cô sợ hãi đến chết đi sống lại, anh không ép cô nữa mà để cho cô nghe điện thoại.
Thư Tâm đi lấy túi xách, móc điện thoại di động ra thì thấy người gọi là Lý Đức Hải.
Cô do dự, Lăng Thiệu đi đến sau lưng, ôm lấy cô, dùng bàn tay to xoa nắn ngực chơi đùa núm vú " Nghe đi".
Cô chặn bàn tay đang quấy rối của anh, bấm điện thoại trả lời " alo..."
Biết đâu ngay khi vừa trả lời, anh đã ấn eo cô từ phía sau cắm vào một cách mãnh liệt.
Thư Tâm che miệng lại, toàn thân run rẩy không kiềm chế được, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nước, khoé mắt hồng hồng như chú thỏ con, vừa đáng thương lại vừa quyến rũ.
Lý Đức Hải ở đầu kia nói " Em ăn chưa?"
Cô bị thao không nói nên lời, đưa một tay ra phía sau để nhéo cổ tay Lăng Thiệu, nhưng bị cánh tay của người đàn ông kéo lại, biên độ thao lộng lại mạnh hơn lúc trước.
"..A..." Thư Tâm hô lên một tiếng, nhanh chóng bịt miệng lại.
Lý Đức Hải ở đầu bên kia điện thoại hỏi " Làm sao vậy?"
Thư Tâm cả người run lên, cô cưỡng chế khoái cảm ngập đầu, cắn răng nói " Em đang cùng giáo sư.....ăn cơm".
Cô nói xong câu liền cúp điện thoại.
Anh siết chặt eo cô, một bên vừa cắm cô, một bên cắn tai cô hỏi " Cưng à, bữa cơm với Lăng giáo sư này có no hay không no?"
Thư Tâm vừa tức giận vừa xấu hổ, cô vươn tay định đẩy anh ra, nhưng lại bị người đàn ông dùng hai tay giữ sau hông, ấn vào hông cô thật mạnh nặng nề, thẳng đến đem cả người cô thao đến không tự chủ mà ưỡn ngực.
Khoái cảm khiến cô không thể phát ra âm thanh nào khác ngoại trừ rên rỉ cô nức nở và kêu lên "....Ô....ô....không cần.....a....a......a....muốn tới....ô....ô........ô".
?
Khi Thư Tâm bước ra, cả khuôn mặt đều ửng hồng, Lăng Thiệu đưa cô đến căng tin ăn cơm. Người dì làm trong căng tin chưa bao giờ nhìn thấy vợ của anh, bà chỉ biết rằng anh đã kết hôn. Khi nhìn thấy cô, bà tưởng đó là vợ anh, kêu lên trời đất ơi, cô ấy thật xinh đẹp a.
Cô hơi ngượng ngùng muốn giải thích, nhưng anh lại cố tình làm bà hiểu lầm, ôm lấy vai cô nghênh ngang mà đi vài nhà ăn.
Thư Tâm chỉ có thể nhỏ giọng nói " Cẩn thận ngày nào đó Tống Văn tới đây thì sẽ...."
" Sẽ không". Lăng Thiệu cười nghiêng người cắn vào tai cô " Anh sẽ không cho cô ấy cơ hội này".
Đầu lưỡi quét nhẹ vành tai của cô, giọng nói trầm thấp mơ hồ " Anh chỉ để em đến".
Thư Tâm lỗ tai đỏ bừng, đôi mắt nước trong veo liếc nhìn anh một cái, lại đỏ mặt mà cúi xuống.
Anh nhìn thấy mà ngực nóng lên nghĩ thầm, người phụ nữ này thực sự muốn anh chết đây mà.
Như thế nào lại làm người ta thích đến như vậy.
?
Khi hai người ăn trưa xong, anh kêu cô ngồi ở sân vận động, anh còn có một lớp học khác cần phải dạy, tan học anh có thể đưa cô về nhà.
Thư Tâm ngoan ngoãn gật đầu, dù sao buổi chiều cô cũng không có việc gì.
Ngồi phía trên sân thể dục, cô nhìn những nam sinh trung học năng nổ đang chơi bóng rổ bên dưới, cô không khỏi nghĩ đến những ngày tháng cấp ba của mình.
Lúc đó cô cũng rất mong chờ một bạn học nam đẹp trai biết chơi bóng rổ, đáng tiếc cô từ thời còn đi học đã biết yêu sớm là không được, lo ảnh hưởng đến việc học hành, lúc ấy còn có đội trưởng đội bóng rổ tỏ tình nhưng cô không chấp nhận.
Sau đó, cô vào đại học, bạn học đều có bạn trai và bạn gái, cô là người duy nhất chưa từng gặp người con trai mình thích, nhiều bạn nam cảm thấy cô nhất định đã có bạn trai nên không ai theo đuổi cô. ( Soo cũng vậy á ?mn)
Liền cô đơn như vậy mà tốt nghiệp, đến bữa tiệc mừng lễ tốt nghiệp mọi người mới biết cô độc thân nhưng tiếc là đã quá muộn, cô cầm theo giấy chứng nhận tốt nghiệp liền trở về quê.