[Ngôn Tình] Vương Gia Phúc Hắc

Chương 21




Gia Linh cứ bất tỉnh như vậy hai ngày hai đêm trôi qua, chàng vẫn không hề rời khỏi nàng, cách lâu lâu Mặc Nhiễm lại sờ lên trán nàng xem nàng có sốt hay không? Lại chu đáo dùng khăn tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh của nàng. Cứ như vậy, mặt trời mọc rồi lại lặng không biết đã bao lâu rồi? Nhưng đến thời khắc này, sắc mặt của nàng đã hồng hào hơn trước rất nhiều, hàng mi cong dài từ từ hé mở, hình ảnh mờ ảo trước mắt khiến nàng khẽ nhíu chặt đôi mày đến khi nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của người nam nhân trước mặt mình nàng vui mừng khôn xiết, lập tức nở nụ cười tươi như hoa đưa tay ôm lấy cổ chàng, nước mắt cũng không hiểu tại sao lại nhanh chóng tràn ra khỏi khoé mắt.

- Mặc Nhiễm! Là chàng thật sao?

Chàng ta cũng vậy ánh mắt hiện rõ vẻ vui mừng, dáng vẻ có chút tiều tùy vì sau bao ngày mệt mõi mất ăn mất ngủ vì nàng. Cái ôm này chàng đã đợi rất lâu, tiếng gọi ngọt ngào này chàng cũng đã mong chờ ngày đêm sau khi nàng tỉnh dậy sẽ cất giọng ngọt ngào gọi tên y như những ngày tháng bình yên không ai quấy rầy nơi Vương Phủ.

- Là ta! Là ta đây mà.

Cả hai ôm nhau nở nụ cười vừa hạnh phúc vừa mãn nguyện, Minh Hạo rời khỏi động từ sớm để tìm thức ăn, khi trở về y không khỏi bât ngờ và vui mừng, nhưng dù có như vậy thì y cũng chỉ có thể cất lời hỏi thăm qua loa với nàng, chẳng thể chạy đến ôm nàng một cái cho thỏa nổi lòng lâu nay.

- Linh Nhi, nàng không sao chứ?

Dù đã dặn lòng sẽ không gọi nàng thân mật như vậy, nhưng có cố gắng kiềm chế thì cũng bất thành vì tình cảm bấy lâu đâu dễ phai mờ, nói tan là tan. Chỉ tiếc là ngày hôm đó, bỏ trốn cùng nàng, y đã không đủ bản lĩnh bảo vệ nàng, để nàng phải chịu khổ như vậy. Để rồi bị kẻ khác cướp mất, có trách cũng chỉ có thể trách số phận an bày cả hai không thuộc về nhau.

- Ta không sao!

Nàng hiểu tâm tư của y nhưng cũng chẳng biết nên làm gì, chỉ có thể gật đầu mỉm cười nhẹ nhàng, giữ khoảng cách nhất định với y. Sau khi ba người đều an tâm nghỉ ngơi lấy lại sức lực thì lập tức xuất phát, lần này ngay cả một lần nói lỏng bàn tay của nàng Mặc Nhiễm cũng chẳng dám, y cứ nắm chặt như vậy, dù lòng bàn tay có đổ mồ hôi cũng chẳng buông ra. Con đường vào trong hang động đúng là không phải dễ dàng, những thạch nhũ từ phía trên chỉa xuống dưới khiến ba người họ di chuyển có phần khó khăn, chưa kể đi càng sâu vào bên trong lại càng thấy những xác chết của người khác thối rửa còn lại bộ hài cốt tựa bên vách đá. Nàng sợ hãi không thôi, nép sau lưng chàng, đôi con ngươi không ngừng đảo nhìn xung quanh vô cùng cẩn thận. Vì trong hang tối nên bước chân của bọn họ càng phải thận trọng, dù vậy nhưng Minh Hạo đi ở phía trước cũng không khỏi sơ suất, chẳng biết phía trước không xa là vực sâu thăm thẳm chẳng thấy đáy, bước chân cứ bước đều như vậy, tay phải cầm thanh kiếm sắc nhọn, tay trái lần mò trên vách đá.



- Cẩn thận! Có vực..

Chưa kịp nói hết câu, cả ba đều trượt chân rơi vô định xuống vách đá, nhìn những cảnh vật trước mắt mà ngỡ số phận đã được an bày, cứ nghĩ sẽ rấy nhanh mỗi người bọn họ đều cảm nhận được đau đớn toàn thể xác, thậm chí như mã phanh thây. Âm thanh hét lên vọng khắp hang động, Gia Linh cố đưa mắt nhìn Mặc Nhiễm, lúc nảy vẫn còn ở cạnh chàng, nhưng hơi ấm nơi bàn tay đã biến mất khiến nàng vô cùng hoang mang. Chẳng lẽ cứ như vậy mà chết hay sao? Cơ thể mất đinh trọng tâm, như có một sức mạnh vô hình kéo nàng xuống cái chết, nhắm mắt lại nàng liền nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, còn có tiếng nói quen thuộc như từ cõi mơ theo gió vọng tới:

- Linh Nhi!

Là tiếng của chàng, nàng liền mở mắt, thân ảnh của chàng ngày càng hiện rõ trước mặt, bao nhiêu lo sợ cũng không hiểu vì sao lại biến mất. Cứ như thế, từng cảnh vật trước mắt nàng trở nên tối om, không gian tĩnh mịch, yên ắng đến đáng sợ.

Tại một nơi nào đó, người đời hay truyền tai nhau là thiên giới, nơi dành cho các bậc thánh nhân, vị tiên nhân với nhiều phép thuật kì diệu. Xung quanh đều được bao bọc bởi làng khỏi mỏng manh, những đám mây bồng bềnh nhè nhẹ trôi, các vị thần thánh đứng ngay ngắn thành hai hàng trước Thượng Đế, vị thần tối cao cai quản tất cả.

- Chuyện về Lục Châu Bảo có lẽ cũng đã sắp tới hồi kết!

Thượng Đế ngồi nghiêm nghị trên chiếc ngai vàng, nhẹ giọng hỏi:

- Bẩm Thượng Đế, nghiệt duyên kiếp này của nữ nhân Gia Linh và vị hôn phu Mặc Nhiễm cũng sẽ nhanh chóng kết thúc, chỉ sợ tình yêu hai người quá sâu đậm, khó mà tách rời!

Bách Y Sư đứng chấp tay hành lễ phía dưới, cung kính đáp lời, tất cả mọi người ai nấy đều trầm mặc vẻ lo ngại. Ái Nhi là tiên nữ được mọi người xem trọng bởi bản tính thẳng thắng, chu đáo của nàng, lại thông minh tài năng cũng đang trầm mặc vì lo ngại. Mọi chuyện bắt đầu từ mười năm trước, khi Thiên Giới đang trong tình trạng hỗn loạn, Gia Linh năm đó cũng là tiên nữ tuyệt sắc trên Thiên Giới, đứa em duy nhất của Ái Nhi, còn nam nhân Mặc Nhiễm chính là Long Quân của thiên giới, tình cảm của hai người có thể xem là thanh mai trúc mã, năm đó Thiên Giới có buổi tiệc bàn đào vì sơ suất mà nàng đã đánh mất Lục Châu Bảo, khiến nó lưu lạc chốn trần gian phức tạp. Thế nên mà nàng phải chịu hình phạt đày xuống trần gian tìm lại thần khí của đất trời này, cũng chính vậy Mặc Nhiễm không cam tâm để nàng chịu khổ một mình, đã chống lại lệnh trời bằng mọi giá phải ở cùng nàng, đồng cam cộng khổ, xin Thượng Đế cùng xuống nơi trần gian với nàng. Vốn dĩ mọi chuyện đều nằm trong tính toán, nhưng nào ngờ, vào chính ngày hôm trời đất đảo lộn thay đổi thời không, Gia Linh ở hiện đại lại thốt nên lời nói cầu xin cho cha của mình bằng lòng tất cả, mà từ tình duyên cũng trở thành nghiệt duyên, vì vốn dĩ cả hai đều không cùng thế giới.