Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 91




Đông Phùng Lưu trừng mắt lườm bác sĩ đó nói: “Sự đồng ý của người có liên quan? Được, cô ta là của tôi, từ cơ thể đến linh hồn đều là của Đông Phùng Lưu tôi, chỉ cần sự đồng ý của tôi là đã quá đủ rồi, còn về trình tự quy tắc của bệnh viện các người, ông mau chóng phẫu thuật xong sớm thì có thể phục hồi nhanh chút, nếu không thì, tôi có thể khiến cái bệnh viện này ngay ngày mai sẽ biến mất khỏi thế giới này.”

Đông Phùng Lưu liếc nhìn mọi người một lượt, ngay cả những người đến xem náo nhiệt ở ngoài cửa cũng bất giác lùi về phía sau, họ chỉ cảm thấy khí chất trên người đàn ông này thực sự quá ác nghiệt.

Các bác sĩ ở đây đều toát mồ hôi hột, bệnh viện này chẳng qua chỉ là bệnh viên tư mà thôi, Đông Phùng Lưu quả thực là chỉ cần gẩy ngón tay thì có thể khiến nó bị đóng cửa ngay ngày mai.

Nhưng nếu thật sự bắt buộc phải phá thai của Đường Tinh Khanh, nếu xảy ra vấn đề gì, người mang tiếng oan đó cũng là bọn họ, ai bằng lòng mang tiền đồ của mình ra đùa cợt kia chứ.

“Hả? Các người còn lo lắng cái gì? Nếu như làm theo lời tôi nói, thì các người sẽ không xảy ra bất kì rắc rối nào, ngược lại, cái lợi sẽ càng nhiều hơn.”

Đe dọa, cám dỗ.

Thực sự là khiến người ta phải động lòng, quả thực cũng là lựa chọn hợp lí nhất, nhưng các bác sĩ đều có đạo đứa nghề nghiệp, không phải tất cả bác sĩ đều bị tiền bạc dụ dỗ.

Khuôn mặt đó của chủ nhiệm cuối cùng cũng không nhịn được, ông ấy nhìn Đông Phùng Lưu nói: “Ngài Đông Phùng, xin ông chú ý lời nói, chúng tôi cho dù thế nào cũng sẽ không chấp nhận điều kiện của ngài.”

Đông Phùng Lưu cuối cùng nổi giận, hắn cười lạnh lùng: “Được, các người không ra tay thì để tôi.” Nói xong Đông Phùng Lưu liền xông tới trước mặt của Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh ra sức vùng vẫy, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực của cả đời cô để phản kháng lại.

Ngay vào lúc này, em bé của một sản phụ sinh ra trước đó trong phòng sản đột nhiệt cất tiếng khóc oa oa, Đông Phùng Lưu quay đầu lại nhìn, hai chiếc chân bé xíu không cẩn thận đã lộ ra khỏi tã của em bé đang cử động, nhìn trông vô cùng đáng yêu và xinh xắn.

Không biết vì sao, Đông Phùng Lưu dường như bị vật gì đó khó có thể nói ra đánh trúng, hơn nữa vừa hay chạm đúng vào sự mềm yếu trong trái tim hắn, chính xác không sai.

Trong vô thức, bàn tay của Đông Phùng Lưu cũng thả Đường Tinh Khanh ra, phòng bệnh trong phút chốc im ắng hẳn lên, chỉ có em bé nhỏ vẫn khóc không dứt.

Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng hoàn toàn buông Đường Tinh Khanh ra, hắn nhắm nghiền mắt lại rồi lại mở ra, tức giận trừng mắt lên nhìn Đường Tinh Khanh rồi quay người rời đi.

Dù nói thế nào đi nữa, Đường Tinh Khanh cũng xem như thoát được kiếp này.

Đường Tinh Khanh mệt mỏi ngồi xụp xuống đất, được mấy bác sĩ và y tá thương cảm đỡ cô dậy, Đường Tinh Khanh cảm ơn từng người, sau đó vừa lau nước mắt vừa trở về phòng bệnh của mình.

Lúc đó Lưu Nhi Hân cũng chạy đến bệnh viện xem náo nhiệt, vốn dĩ cô ta đang đợi Đường Tinh Khanh phá thai xong bị khiêng trở về, lại phát hiện Đường Tinh Khanh hoàn toàn không tổn hại gì, tự đi về phòng bệnh.

Lưu Nhi Hân lập tức tức giận, trong lòng nghĩ: Nếu như không trừ khử nghiệt chủng trong bụng, thì vị trí của mình ắt sẽ có nguy hiểm, mặc dù hiện nay Đông Phùng Lưu tin tưởng rằng cái thai hoang đó không phải là giọt máu của anh ấy, nhưng sự thật cuối cùng cũng nên chôn vùi trong đất mới an toàn nhất, nếu không thì sớm muộn gì một ngày nào đó sẽ lộ tẩy, cho nên, nhất định phải dụ cô ta ra ngoài, lại nhân cơ hội trừ khử cái thai trong bụng cô ta.

Đường Tinh Khanh nhìn thấy Lưu Nhi Hân lại có thể ở trong phòng bệnh của mình, cô lạnh lùng nhìn Lưu Nhi Hân nói: “Cô còn ở đây làm cái gì?”

Tâm trạng của Đường Tinh Khanh hiện nay tồi tệ hơn bao giờ hết, nên giọng chất vấn đó khiến Lưu Nhi Hân cảm thấy lạnh lẽo đến rùng mình.

Đường Tinh Khanh biết rằng tất cả kiếp nạn mà trước đây bản thân găp phải đều dính dáng đến Lưu Nhi Hân, nhìn thấy Lưu Nhi Hân ngây ra, cô lập tức lại hét lên: “Cút ra ngoài!”

Lưu Nhi Hân đột nhiên định thần, nhún vai mặt không biểu cảm, bình thản nói: “Anh Lưu đang ở dưới đợi cô, nói là có chuyện muốn nói với cô, rất có khả năng là liên quan đến cái thai hoang trong bụng cô.”

Mặc dù Lưu Nhi Hân muốn dẫn dụ Đường Tinh Khanh đi theo cô ta, nhưng thái độ thường ngày đối với cô vẫn không thể thay đổi, bằng không sẽ bị lộ tẩy.

Nghe thấy thế Đường Tinh Khanh lấy làm lạ, cô nghĩ bụng, lẽ nào là lương tâm của Đông Phùng Lưu trỗi dậy, sắp tha cho đứa trẻ một con đường sống rồi.

Dù sao nếu anh ta thật sự muốn trừ khử đứa bé thì lúc nãy cũng sẽ không tha cho mình, nghĩ như vậy, trong lòng Đường Tinh Khanh lại có chút vui mừng.

Đường Tinh Khanh lúc này cũng không nghi ngờ gì mà đi theo Lưu Nhi Hân xuống tầng dưới.

Lưu Nhi Hân cười lạnh lùng, thầm nghĩ Đường Tinh Khanh người phụ nữ này chính xác là ngu đến mức này.

Trên đường xuống dưới tầng, Lưu Nhã Trang cố ý đi chậm lại, để Đường Tinh Khanh đi trước mình.

Đường Tinh Khanh không hề cảm thấy có gì bất thường, cô không biết, trong đôi mắt của Lưu Nhi Hân ở sau lưng cô hiện lên sự ác độc.

Lưu Nhi Hân cuối cùng cũng ra tay rồi, một tay đẩy lưng của Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh một mình trụ không vững, ngã theo hướng phía dưới cầu thang, giây phút này, Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy trái tim bản thân đã nguội lạnh đi một nửa, đến hít thở cũng quên luôn.

Xong rồi, đứa bé cứ thế mà mất sao!

Chính lúc Lưu Nhi Hân gật gù đắc ý, một bóng đen băng ngang qua người cô ta, ba bước rồi hai bước liền xông đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, đỡ lấy cô.

Bóng đen ấy không ai khác chính là La Vũ Hạo, lúc anh đi thăm Đường Tinh Khanh phát hiện cô không có trong phòng bệnh, ngược lại còn đi theo Lưu Nhi Hân xuống tầng dưới, anh cảm thấy có chút không đúng, lại không yên tâm Đường Tinh Khanh, thế nên luôn bám theo sau.

Trước khi Lưu Nhi Hân ra tay thì La Vũ Hạo đã đoán được sự độc ác của Lưu Nhi Hân rồi, thế nên mới có thể kịp thời đỡ lấy Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh đứng vững rồi mới dám thở mạnh ra một hơi, lập tức yên tâm trở lại, giây phút vừa rồi, ngay cả việc mất đi hi vọng cũng có xuất hiện trong đầu cô.

Đường Tinh Khanh bảo La Vũ Hạo buông cô ra, sau đó cô hùng hùng hổ hổ xông đến chỗ Lưu Nhi Hân đang kinh ngạc, một cái bạt tai liền giáng mạnh xuống khuôn mặt Lưu Nhi Hân.

Bốp!

Âm thanh lanh lảnh từ hành lang vọng lại.

Đường Tinh Khanh nhìn Lưu Nhi Hân đang chật vật nói: “Tiện nhân, cô luôn ức hiếp tôi sỉ nhục tôi thì cũng thôi, bây giờ lại định ra tay với con tôi, đây là cô ép tôi.”

Nói xong Đường Tinh Khanh không đợi đến khi Lưu Nhi Hân kịp phản ứng lại, một cái tát nữa lại giáng mạnh xuống, tay của cô đánh đến nỗi đỏ ửng rồi, có thể thấy lực của hai cái tát này lớn như thế nào.

Lưu Nhi Hân đau đến nỗi nước mắt đã tuôn ra, ôm mặt tức giận nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, há hốc miệng nói: “Đồ lẳng lơ cô dám đánh tôi.”