Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 410




Đường Ngũ Tuấn im lặng nhìn Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu, bĩu môi bất mãn nói: “Đã thế nào rồi, lúc này còn muốn thể hiện tình cảm sao? Cầu xin hai người tha cho con đi.” 

Đường Ngũ Tuấn chán nản dùng đũa chọc vào đồ ăn trong bát, dường như căn bản đã không có tâm trạng ăn cơm nữa. Cậu chọc một lúc lại dùng đũa gõ lên trên bát, dù sao nhìn thế nào cũng là bộ dạng không vui muốn ôm một chút. 

Phương Minh nhìn Đường Ngũ Tuấn một chút, nói: “Ta nói nhãi con cháu cũng có lúc này, thật đáng đời.” 

Đường Ngũ Tuấn trừng mắt nhìn Phương Minh, không vừa lòng nói: “Cô với chú Nam Cường cũng thật khôi hài, hai người mắng liên tục lại còn mắng ra được tình cảm. Bây giờ hai người tốt rồi, cũng thành đôi rồi, vậy phải làm sao giờ? Cháu lúc nào cũng chỉ một mình.” 

Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh liếc nhìn nhau, sau đó Đường Tinh Khanh nói: “Xem ra Ngũ Tuấn thật sự không vui rồi, con không phải luôn hy vọng mẹ và bố tốt đẹp sao?” 

Tiếp đó, Đường Tinh Khanh lại cầu khẩn nói với Đông Phùng Lưu: “Hay là đưa Ngũ Tuấn đi cùng cũng được, để một mình con ở lại nhà như thế này cũng thật đáng thương đó.” 

Đông Phùng Lưu yên lặng suy nghĩ một lúc, sau đó vẫn nói: “Không được, nếu như Ngũ Tuấn cảm thấy cô đơn thì gửi nó ở nhà của Nam Cường là được, dù sao ở đó nó cũng quen, như vậy không sao chứ?” 

Nam Cường Thịnh đương nhiên cũng không có vấn đề gì, Đường Ngũ Tuấn lại cười hì hì nói: “Như vậy có thể phải quấy rầy chuyện tốt của dì Phương và chú Nam Cường rồi, như vậy cũng không sao chứ?” 

Phương Minh không ngờ con nít quỷ quái Đường Ngũ Tuấn động một chút là muốn trêu chọc cô ấy, đang muốn giơ tay đánh Đường Ngũ Tuấn thì thằng bé lại nhẹ nhàng tránh được. 

Phương Minh chỉ Đường Ngũ Tuấn nói: “Haiz, khó trách bố và mẹ chau không đưa cháu cùng đi, cái miệng cháu cũng quá độc rồi. Xem sau này cháu còn nghe lời hay không.” 

Đường Ngũ Tuấn chẳng có ý kiến gì, giả vờ dáng vẻ của người lớn, sau khi thở dài một hơi lại nói: “Con nói này, nếu mọi người đều quyết định rồi con cũng không tiện nói gì. Ở nhà chú Nam Cường cũng không vấn đề gì, nhưng con có một yêu cầu, chỉ cần đồng ý với con thì cái gì cũng dễ nói.” 

Đường Ngũ Tuấn nói rồi dựng thẳng ngón tay của mình lên, trong đôi mắt híp sáng lấp lánh đến chói mắt, nhìn giống như có âm mưu gì đó. 

“Chậc, vẫn thật là một “Đức hạnh” giống như bố cháu, còn đưa ra yêu cầu nữa, trời sinh mệnh không thể chịu thiệt.” Nam Cường Thịnh trêu chọc. Những người khác cũng đều nhìn Đường Ngũ Tuấn, muốn xem thử tên quỷ này lại có lời kinh người gì. 

“Bố mẹ có đôi có cặp, con cứ tiếp tục cô đơn lẻ bóng như vậy cũng không phải là chuyện, nói không chừng một khi nhàm chán sẽ mắc phải chứng uất ức gì đó cho bố mẹ xem. Để giải quyết vấn đề này, bố mẹ ít nhất phải nhanh chóng sinh cho con một đứa em chứ.” 

Đường Ngũ Tuấn cười hi hi, nhìn kỹ Đường Ngũ Tuấn và Đông Phùng Lưu giống như mưu sĩ đa mưu túc trí. 

Đường Tinh Khanh trợn trừng mắt nói: “Chuyện này nói thế nào mới ổn, chi bằng con xin chú Nam Cường và dì Phương của con, có thể tiến độ của bọn họ sẽ nhanh hơn một chút đó.” 

Đường Tinh Khanh nhẹ nhàng đưa mũi nhọn ngắm vào Phương Minh, Phương Minh trừng mắt với Đường Tinh Khanh, sau đó ngại ngùng quay sang một bên, lẩm bẩm nói nhỏ: “Cả nhà các người nói chuyện đều khiến người ta phiền phức như vậy, thật…” 

Nam Cường Thịnh cười vỗ vai Phương Minh, trái ngược với Phương Minh, anh ta tự nhiên thoải mái cười nói: “Chuyện này chúng ta đương nhiên sẽ cố gắng rồi, Ngũ Tuấn cháu yên tâm đi.” 

“Này này, cố gắng gì chứ, ai muốn làm chuyện đó với anh, lúc này mới…” 

Giọng nói của Phương Minh càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức bản thân cũng nghe không rõ mình nói gì. Lúc mọi người vừa nghi ngờ vừa buồn cười nhìn Phương Minh, Phương Minh trong cơn tức giận một chân giẫm lên chân của Nam Cường Thịnh. Nam Cường Thịnh đau tới mức nhe răng nhếch mép, trên mặt vừa xanh vừa đỏ, nhưng vẫn cắn răng cười hì hì. 

Đường Ngũ Tuấn bất lực lắc đầu, dù sao bất kể Phương Minh và Nam Cường Thịnh biểu hiện thế nào, trong mắt cậu chúng đều thuộc phạm trù thể hiện tình cảm. 

… 

Bữa tối vui vẻ… Không đúng, đối với bốn người đó quả thực là bữa tối vui vẻ, không chỉ giải quyết được oán hận trước kia, còn lên kế hoạch tuần trăng mật sau này, đương nhiên là vui vẻ. Nhưng đối với Đường Ngũ Tuấn chính là một bữa tối tuyên bố cậu là một kẻ cô đơn, có thể vui vẻ mới là lạ. 

Dù sao bất luận như thế nào, Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh nhất định muốn đi hưởng tuần trăng mật, hơn nữa đêm đó liền bắt đầu chuẩn bị. Bởi vậy sau khi bữa tối kết thúc, Đường Ngũ Tuấn liền bị Nam Cường Thịnh dẫn đi thẳng. Cho dù cậu không đồng ý đi nữa cũng không có cách nào, hơn nữa Đường Ngũ Tuấn bây giờ cũng rất hối hận. 

Trước đó cậu đã đưa ra một yêu cầu, bảo bọn họ sớm sinh cho mình một đứa em. Sau đó vừa nghĩ yêu cầu này có đưa ra hay không cũng không có gì khác biệt, còn không bằng việc đưa ra một vấn đề tương đối thực tế. 

Quả nhiên con người trong lúc tức giận sẽ khá thiếu lý trí. Đường Ngũ Tuấn thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải thay đổi cái thói xấu này. 

Phía còn lại, Đường Tinh Khanh trong bữa tối khi biết được Đông Phùng Lưu muốn đưa mình đi trăng mật thì luôn ở trong trạng thái vui vẻ, cho đến khi trở về nhà tâm trạng cũng vẫn chưa ổn định lại. 

“Sao anh không nói sớm với em, hại em làm pha chế cà phê lâu như vậy, còn ngày ngày oán trách anh. Hóa ra anh đã nghĩ như thế này, thật là…” 

Đường Tinh Khanh cũng không phân rõ lời này của mình là nhõng nhẽo hay là oán trách, dù sao cô vui vẻ là được rồi. 

Đông Phùng Lưu ôm Đường Tinh Khanh, hai người ngã xuống giường, Đông Phùng Lưu giữ vai Đường Tinh Khanh, cúi người nói nhẹ với cô: “Anh cũng không muốn khiến cuộc sống của em mãi mãi khô khan, bất cứ lúc nào anh cũng muốn để em cảm thấy ngạc nhiên vui mừng, chuyện này đương nhiên không thể nói trước cho em rồi, nếu không chờ đợi lâu như vậy em cũng sẽ mất đi sự kiên nhẫn.” 

Đông Phùng Lưu trước kia qua lại với phụ nữ luôn không vòng vo, quả thật không khác với cầm thú. Đường Tinh Khanh bây giờ đương nhiên biết Đông Phùng Lưu đã trở nên dịu dàng hơn, nhưng không ngờ Đông Phùng Lưu cũng biết những cách lãng mạn này. 

Đông Phùng Lưu hôn lên trán Đường Tinh Khanh, lại nói: “Chỉ là bây giờ anh đang nghĩ, chúng ta có lẽ thật sự phải mau chóng hành động rồi.” 

“Hả? Hành động?” 

Đường Tinh Khanh vừa nhắm mắt cảm nhận nụ hôn trên trán của Đông Phùng Lưu, vừa mơ hồ đáp lại. 

“Một mình Ngũ Tuấn quả thực có chút quá cô đơn rồi, chúng ta phải mau chóng hành động sinh cho Ngũ Tuấn một đứa em, anh cũng không muốn con trai mình thật sự mắc phải chứng uất ức, ha ha…” 

Đông Phùng Lưu tiếp tục hôn lên má Đường Tinh Khanh, giọng nói cũng có chút khàn khàn. Hóa ra giọng nói của một người đàn ông cũng có thể hấp dẫn như vậy, lúc này trong lòng Đường Tinh Khanh khẽ cười, thầm nghĩ mình cũng có không ít diễm phúc. 

Đường Tinh Khanh nói: “Cái này phải xem anh rồi, chuyện này một mình em cũng không làm được.” 

Đường Tinh Khanh nghịch ngợm nháy mắt, Đông Phùng Lưu nhất thời sững sờ, anh đang phân biệt đây là Đường Tinh Khanh đang quyến rũ hay đang tỏ ra đáng yêu. Khà khà, dĩ nhiên, cho dù nó là gì, kết quả đương nhiên là giống nhau. 

Đông Phùng Lưu cười đểu, tắt đèn ở đầu giường.