Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 398




Phương Minh mở cửa phòng ra, cô đặt chiếc ô xuống gần cửa và khẽ rũ mái tóc mình, vẫn quay lưng về phía Nam Cường Thịnh cô nói: “Anh cứ tự nhiên nhé, không bằng biệt thự nhà anh được.” 

Nam Cường Thịnh khẽ bước vào căn phòng, anh phát hiện phòng cô rất ngăn nắp, tất cả mọi thứ đều được sếp gọn gàng, điều này khiến cho Nam Cường Thịnh có ảo giác như mình đang đột nhập vào nhà người khác. 

La la la.... 

Phương Minh không bật đèn lên mà cô chỉ kéo hết rèm cửa ra, sau đó mở hai chiếc cửa sổ. Gió lạnh từ ngoài khẽ luồn qua cửa vào căn phòng, mang theo đó là tiếng mưa rơi tí tách và hơi lạnh của cả thế giới ngoài kia. 

Phương Minh ngồi trên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ, nhìn Nam Cường Thịnh có chút lúng túng, cô nói bình tĩnh: “Ơ? Anh đứng ngây người ra đó làm gì, người nên lo lắng là tôi mới phải chứ, trời sắp tối rồi mà còn cho một người đàn ông vào nhà.” 

Nhưng trên thực tế thì Phương Minh không hề có chút lo lắng nào. 

Xem ra là Phương Minh đang làm dịu đi bầu không khí giữa hai người, vậy là Nam Cường Thịnh liền ngồi xuống phía đối diện cô, anh nhìn cô chăm chú nhờ ánh sáng không còn rõ lắm từ ngoài trời chiếu vào. 

Nam Cường Thịnh cảm thấy đôi mắt của Phương Minh lúc nào cũng lấp lánh, dường như cô đang chờ đợi điều gì đó, lại giống như là đang thăm dò Nam Cường Thịnh. Ánh mắt này không giống với ánh mắt ngày thường của Phương Minh. 

“Rốt cuộc là có chuyện gì mà mưa gió cũng chạy tới tận đây.” 

Khi Phương Minh nói câu này thì ánh mắt cô đang hướng về phía đôi vai lấm tấm ướt của Nam Cường Thịnh, sau đó cô lại nói: “Nếu là vì chuyện tối ngày hôm đó thì không cần đâu, đúng là cả tôi và anh đều có cái sai, tôi không quản lý tốt người của mình, tâm trạng anh lúc đó cũng không được ổn định.” 

Nam Cường Thịnh hắng giọng một tiếng rồi mới nói: “Tối ngày hôm đó đúng là tôi nên xin lỗi cô, nếu là người đầu óc bình thường thì sẽ không nghĩ tới những điều mà tôi nói.” 

Vì cảm thấy bối rối mà Nam Cường Thịnh tiện thể cũng giải thích luôn về hiểu lầm cho rằng Phương Minh phái người tới ám sát mình. 

Phương Minh nhún vay và nói: “Đúng, đúng là như thế, hơn nữa xin lỗi cũng không cần đâu, dù sao thì anh cũng là người bị hại.” 

Nam Cường Thịnh dường như không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, anh sau khi gật đầu lại nói: “Hôm nay tôi tới đây không phải vì chuyện đó.” Nam Cường Thịnh ngồi thẳng người lên, cố gắng nhìn thẳng về phía Phương Minh, như thể anh đang muốn dùng ánh mắt ôm trọn lấy cô. 

Phương Minh cảm nhận thấy chút gì đó trong ánh mắt anh khiến cô rung động, nhưng theo thói quen cô liền né tránh. Có điều ánh mắt anh lần này rất kiên định, bất luận Phương Minh có né tránh thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn bị ánh mắt anh bám lấy. 

Vì thế mà Phương Minh chỉ có cách bỏ cuộc, cô cứ mặc kệ nhìn thẳng và mắt Nam Cường Thịnh. 

Vậy là trong căn phòng nhỏ, con tim hai người cùng đập thình thịch như trống dồn. 

“Ồ, vậy thì vì chuyện gì thế?” Phương Minh khẽ cắn môi và hỏi. 

Nam Cường Thịnh tiếp tục nhìn vào mắt Phương Minh, sau đó anh hít một hơn thật dài và nói: “Phương Minh, anh muốn nói với em là anh yêu em mất rồi....” 

Đúng là lời tỏ tình như lời thú nhận, dù sao thì Nam Cường Thịnh cũng không phải là kẻ giỏi câu chữ nhưng cứ đơn giản và thẳng thắn cũng không phải không có sức mạnh thể hiện tình cảm. 

Phương Minh giống như một “nạn nhân” trước sức mạnh của câu nói đó, cô tròn mắt đỏ mặt và há hốc mồm ngạc nhiên. 

Lúc này con tim cô càng trở nên phức tạp hơn, nếu để so sánh thì có thể nói câu nói vừa rồi của anh khiến cho bản thân cô như gặp phải sự tấn công bất ngờ của một vật gì đó vô cùng nặng, giống như một viên đá từ trên trời rơi xuống để tiêu diệt thế giới vậy; tiếp theo đó cô cảm thấy bản thân mình giống như đang ngã lên một vường bông, cảm giác lâng lâng khiến cô thấy rất không thật; sau đó cô nghe thấy tiếng tim mình đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cơ thể giống như đang nổi bồng bềnh trên mặt nước biển khiến cho bản thân cô sắp nghẹt thở, lời tỏ tình của Nam Cường Thịnh làm cho hai tai cô ù đi. 

Tuy là trong lòng đang rất hỗn loạn, nhưng trước mặt Nam Cường Thịnh thì tâm trạng của cô không có gì đặc biệt ngoài sự ngạc nhiên. 

Nam Cường Thịnh không biết lúc này Phương Minh có đang vui mừng hay hạnh phúc, anh lại lên tiếng: “Phương Minh, điều anh nói là sự thật, trước đây anh không dám thừa nhận nhưng bây giờ anh muốn nói cho em biết.” 

Phương Minh cảm thấy thời gian trôi đi chậm như cả một thế kỉ, tiếp sau đó cô gật gật đầu và mím chặt môi lại. 

Nam Cường Thịnh chẳng qua chỉ nói có hai câu mà khiến cho Phương Minh giống như một cô bé đang phải đối mặt với một con thú to lớn. Bộ dạng cô lúc này khiến cho Nam Cường Thịnh vừa thấy đáng yêu vừa thấy đáng thương. 

“Anh đến là vì việc này!” 

Anh nói đơn giản nhưng là một kết luận rõ ràng. 

Nam Cường Thịnh trước khi tới đã nghĩ sẽ nói rất nhiều điều, cùng với đó là dự đoán trước những phản ứng có thể xảy ra của Phương Minh và anh sẽ đối đáp lại như thế nào. Thế nhưng khi đứng trước mặt cô anh không nghĩ được gì nữa. 

Cơ thể Phương Minh run lên, sau đó cô từ từ ngẩng đầu lên, một tay khẽ vén mái tóc của mình lên và cô nói lí nhí: “Vậy....vậy sao?” 

Nam Cường Thịnh gật đầu: “Đúng thế.” 

“Vậy thì, thực sự cảm ơn anh nhé.” 

Cảm ơn? Lẽ nào đây là lời nói từ chối? Nam Cường Thịnh cũng không biết. 

Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện 

“Phương Minh, anh đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định chủ động nói cho em biết, nói thực lòng, anh cũng rất sợ bị từ chối. Nhưng sau ngày hôm đó anh đã luôn nghĩ, anh không thể trốn tránh được, anh muốn đối diện với suy nghĩ của lòng mình, anh cũng mong em đừng trốn tránh.” 

Nếu như ai không biết lại tưởng Nam Cường Thịnh đang nói chuyện công việc làm ăn với Phương Minh, bời vì nét mặt anh quá nghiêm nghị. 

Phương Minh dường như cũng đang rất lúng túng, cô tự nghịch ngón tay mình và hình như cũng không có ý định đáp lại lời của Nam Cường Thịnh. 

“Phương Minh, kết quả thế nào cũng không quan trọng, nhưng anh muốn biết suy nghĩ trong lòng em, nó đã khiến anh suy nghĩ rất lâu, dù cho sự thực có tàn khốc thì cũng xin em cho anh được biết.” 

“.............” 

“Nếu em cũng có ý nghĩ như anh thì tức là em cũng thích anh, vậy thì...., còn nếu em không có tình cảm với anh, chỉ cần anh nói thẳng ra với anh thì anh sẽ lập tức rời đi.” 

Nam Cường Thịnh sau khi nói xong liền ngồi lặng lẽ trên ghế sô pha, anh không lên tiếng một lời nào nữa. Những gì anh có thể làm anh cũng đã làm hết rồi, bây giờ chỉ còn đợi câu trả lời của Phương Minh nữa mà thôi. 

“Nam Cường Thịnh, cái đó, thực ra sớm tôi cũng đã có câu trả lời rồi nhưng không biết phải nói với anh thế nào thôi.” 

Cuối cùng thì Phương Minh cũng bình tĩnh trở lại, dù mặt cô vẫn đang đỏ như gấc nhưng lời cô nói không còn ấp úng nữa, giọng cô lại trở nên rõ ràng dứt khoát như trước kia. 

“Vậy em nói cho anh biết đi, có thế nào cũng không sao hết, có những thứ không thể gượng ép được.” 

Dường như Nam Cường Thịnh vẫn đang không mấy hy vọng vào câu trả lời của cô. 

Phương Minh thở dài: “Nhưng tôi không biết nói thế nào với anh cả, vậy nên, anh có thể hãy cứ về đi được không, sau khi anh rời đi rồi toi sẽ nói câu trả lời cho anh biết.” 

Nam Cường Thịnh nhìn Phương Minh với ánh mắt nghi hoặc, anh hỏi: “Em xấu hổ à? quả nhiên bình thường em có mạnh mẽ thế nào thì cuối cùng em cũng vẫn là một cô gái.” 

Phương Minh lườm Nam Cường Thịnh một cái, khẽ nói: “Tôi chỉ là...không biết nói thế nào! Như thế cũng không được à?” 

Nam Cường Thịnh đứng phắt lên, anh nhanh chóng rời khỏi căn hộ của cô, trong lòng anh đang nghĩ, cũng có thể Phương Minh thực sự sẽ từ chối anh, nhưng chẳng qua là không muốn từ chối trước mặt anh mà thôi.