Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 369




Nếu như khi vừa mới bắt đầu trong lòng vẫn còn thất vọng, thì bây giờ, sau khi nghe câu trả lời của Nam Cường Thịnh, Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy tức giận.

"Từ sau khi tỉnh dậy anh ấy không nhắc tới tôi sao?" Đột nhiên giọng nói của Đường Tinh Khanh trở nên vô cùng lạnh lùng. Thế nhưng, điều này có thể hoàn toàn hiểu được. Có trời mới biết, Đường Tinh Khanh đã tự nhủ với bản thân biết bao nhiêu lần mới quyết định tha thứ cho Đông Phùng Lưu, có trời mới biết cô phải có bao nhiêu dũng khí mới quyết định giữ Đường Ngũ Tuấn lại.

Thế nhưng ngay sau khi Đường Tinh Khanh tự mình hành động thì cái tên Đông Phùng Lưu kia tự nhiên biến mất, không bày tỏ thái độ gì cũng không để lại tin nhắn.

Đúng vậy, Đường Tinh Khanh đang chuẩn bị để tha thứ cho anh, trong lòng cũng đã buông xuống tất cả thù hận. Thế nhưng, nếu Đông Phùng Lưu vẫn cứ u mê không tỉnh thì cô vẫn có thể lựa chọn đi hết tất cả thù hận, đồng thời cũng rời khỏi Đông Phùng Lưu, từ nay không ai nợ ai.

Nam Cường Thịnh cảm thấy sự bất mãn của Đường Tinh Khanh, anh ta an ủi: " Chắc chắn là có nhắc đến chứ, tất cả mọi chuyện tôi đều kể hết cho Lưu, sau khi nghe xong cậu ta hỏi một câu bây giờ cô thế nào rồi..."

"Sau đó thì sao?" Tâm trạng của Đường Tinh Khanh vẫn không tốt hơn chút nào. 

Trong điện thoại truyền tới tiếng ấp úng, Nam Cường Thịnh ho khan hai tiếng rồi giải thích: “Nói thật tôi cũng thấy phản ứng của Lưu rất khó hiểu, sau đó cậu ấy không nói gì với tôi nữa, tôi nói thật đấy.” 

Đường Tinh Khanh thấy thật đau đầu, không biết nên nói gì. 

Nam Cường Thịnh sợ Đường Tinh Khanh chẳng nói năng gì mà lẳng lặng bỏ đi nên anh ta vội vã nói: “Cô đừng nghĩ linh tinh, có lẽ lúc này Lưu cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại một chút. Cô cố gắng chờ ít ngày xem sao, có thể sau khi chuyện của công ty giải quyết xong thì sẽ rõ ràng.” 

Tuy rằng Đường Tinh Khanh vô cùng tức giận, thế nhưng cô cũng rất muốn biết nguyên nhân mà Đông Phùng Lưu tránh mình. 

“Nếu như anh gặp được Đông Phùng Lưu thì hãy nói cho anh ấy biết rằng, tôi chỉ chờ anh ấy nhiều nhất là nửa tháng. Nếu sau nửa tháng anh ấy vẫn không gặp tôi thì tôi sẽ và Ngũ Tuấn sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này.” 

Đườg Tinh Khanh nói một cách vô cùng bình tĩnh, thế nhưng Nam Cường Thịnh cũng nhận ra được cô đưa ra quyết định nghiêm túc rồi. 

Cũng phải, nếu như trong khoảng thời gian nửa tháng lâu như vậy mà Đông Phùng Lưu còn tránh né Đường Tinh Khanh, vậy thì kiếp này hai người bọn họ thật sự là không có duyên phận rồi. 

Nam Cường Thịnh nhận lời, hơn nữa còn tự mình bổ sung thêm một câu: “Chắc hiện tại cô cũng không biết Lưu đã hồi phục trí nhớ hay chưa đúng không?” 

Đây cũng là chuyện khiến Đường Tinh Khanh đau đầu, cô hỏi: “Lẽ nào anh cũng không biết?” 

Nam Cường Thịnh nói: “Ừ, đúng là kì quái, từ trước tới nay tôi chưa từng cảm thấy Lưu khó hiểu như lúc này, không biết tên này trong lòng đang nghĩ cái gì.” 

“...” 

Cúp điện thoại, Đường Tinh Khanh không thể làm gì khác hơn ngoài việc đưa Đường Ngũ Tuấn quay về chỗ ở của Nam Cường Thịnh. Suốt nửa tháng này, Đường Ngũ Tuấn thi thoảng lại chạy đến tập đoàn Đông Phùng, nói là Nam Cường Thịnh hơi bận nên muốn nhờ cậu giúp. 

Đường Tinh Khanh thỉnh thoảng cũng sẽ đến tập đoàn Đông Phùng, nhưng tất cả những tin tức nhận được chỉ đơn giản là hiện tại Đông Phùng Lưu đang đi công tác. Bởi vậy nửa tháng này, Đường Tinh Khanh còn cảm thấy khổ sở hơn cả khi Đông Phùng Lưu hôn mê. 

Đường Tinh Khanh tin rằng Nam Cường Thịnh đã chuyển lời của mình đến cho Đông Phùng Lưu, vì vậy cả ngày cô đều ngồi đếm lịch mà sống, kỳ hạn mười lăm ngày sắp tới rồi. 

… 

Chạng vạng tối, trong phòng kín mít, ở trong bóng tối Đường Ngũ Tuấn mở máy tính ra theo thói quen, ung dung ngồi gõ bàn phím. Màn hình máy tính sau một hồi sáng tối thì xuất hiện đủ loại video giám sát. 

Đường Ngũ Tuấn thoải mái nhìn màn hình, lúc hai tay gõ bàn phím còn cúi đầu uống nước, thỉnh thoảng lại vui vẻ bật cười. 

Màn hình máy tính sau một hồi nháy sáng cuối cùng cũng định vị thành công, trên màn hình xuất hiện một tòa nhà quen thuộc, đó chính là chỗ ở của Tịch Song. 

Bởi vì quãng thời gian dài lúc trước, do việc Đông Phùng Lưu tỉnh lại mà Đường Ngũ Tuấn quên giám sát cái tên rác rưởi Tịch Song này. Hôm nay bởi vì một số chuyện mà tâm trạng của cậu rất tốt, chuẩn bị chơi điện tử một lúc, thế nhưng lại theo thối quen mà vào màn hình giám sát Tịch Song. 

Đường Ngũ Tuấn vừa thích thú uống đồ uống, vừa nhìn về phía video giám sát, trong lòng suy nghĩ cha nuôi cho dù có sa sút cũng không thể suy sụp lâu như vậy. 

Thế nhưng, Đường Ngũ Tuấn đã phải giật mình, Tịch Song thật sự không ra khỏi cửa, ngoài việc thỉnh thoảng có thuộc hạ của hắn đi vào đưa cho hắn chút đồ dùng cần thiết hàng ngày thì trên màn hình giám sát không thấy bất cứ người nào khác đi lại. 

“Ôi... Bố nuôi, không phải ông ta định cứ như vậy mà sống đến hết đời đấy chứ, việc này có phải là hơi quá rồi không?” Đường Ngũ Tuấn cắn ống hút, không ngừng suy nghĩ. 

Vào lúc này Đường Tinh Khanh ở bên ngoài gọi to: “Ngũ Tuấn, mau ra đây.” 

Đường Ngũ Tuấn cuống quýt đóng máy tính lại, Tịch Song có đáng thương hơn nữa cũng không thể để Đường Tinh Khanh biết được, nếu không người mẹ lương thiện của cậu lại vì chuyện này mà oán trách chính mình. 

Đường Ngũ Tuấn nhún nhảy đi ra khỏi cửa, lập tức thấy ngay gương mặt u ám của Đường Tinh Khanh, cậu cảm thấy không ổn, thầm nghĩ nửa tháng này đã khiến cho một người kiên trì như Đường Tinh Khanh cũng không chờ được nữa rồi. 

“Mẹ? Mẹ làm gì mà hung dữ vậy?...” Đường Ngũ Tuấn biết rõ còn hỏi. 

Đường Tinh Khanh nghiêm túc ra lệnh: “Đi thu dọn hết đồ đạc của con, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ...” 

“Cái gì? Mẹ, mẹ đừng làm bừa nhé.” Đường Ngũ Tuấn cực kỳ hoảng hốt. Vào lúc mấu chốt này nếu như xảy ra việc gì, cậu cũng không gánh vác được. 

Đường Tinh Khanh lạnh giọng nói: “Bố con không gặp mẹ thì thôi, nhưng ngay cả con là con trai ruột mà cũng không quan tâm, mẹ thấy anh ta không định đón nhận mẹ con chúng ta rồi, vừa hay mẹ cũng không muốn ở lại, tốt nhất sau này anh ta cũng đừng đoái hoài gì đến chúng ta.” 

Tính cách của Đường Tinh Khanh người khác có thể không biết, nhưng Đường Ngũ Tuấn thì biết rất rõ. Đây rõ ràng là lời nói dối, phiên dịch lại chính là ‘Đông Phùng Lưu không gặp mẹ con mình, hiện tại mẹ rất đau lòng, mẹ không chịu nổi nữa, mẹ muốn rời khỏi đây’. 

Nhưng Đường Ngũ Tuấn cũng không định đi so đo với một người phụ nữ đang tức giận, cậu chỉ đứng một bên cười thầm, đút một tay vào túi quần lốp bốp bấm điện thoại. 

“Ơ kìa mẹ, hay là nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai đi cũng không muộn mà...” Đường Ngũ Tuấn nói xong lại nghĩ linh tinh gì đó. 

Đúng lúc Đường Tinh Khanh đang muốn dạy dỗ Đường Ngũ Tuấn vì không nghe lời cô thì điện thoại di động đột nhiên kêu vang. 

Là Nam Cường Thịnh! 

Nhận được điện thoại, đôi lông mày vốn nhíu của Đường Tinh Khanh đột nhiên giãn ra, sau đó lại nhíu chặt lại. 

“Mẹ? Là ai vậy?” Đường Ngũ Tuấn thò đầu ra, trên mặt tỏ rõ sự tò mò. 

“Là chú Nam Cường của con.” Đường Tinh Khanh nghi ngờ: “Anh ta hẹn gặp mẹ, nói có chuyện gấp muốn nói với mẹ.” 

Nam Cường Thịnh có thể có chuyện gấp gì muốn nói với mình, hơn nữa nghe giọng anh ta hình như đúng là có chuyện quan trọng. 

Đường Ngũ Tuấn búng tay một cái cười nói: “Con biết rồi, mẹ, nói không chừng là vì chuyện của bố đó, chẳng nhẽ mẹ không đi?” 

Kỳ thực trong lòng Đường Tinh Khanh cũng cảm thấy vui mừng, thế nhưng bên ngoài vẫn xụ mặt, lầu bầu nói: “Không có lý do gì mà không đi cả, dù sao cũng sắp đi rồi, phải nói chuyện cho rõ ràng chứ.” 

Đường Ngũ Tuấn không để tâm tới những suy nghĩ linh tinh kia của Đường Tinh Khanh, cậu chỉ đẩy Đường Tinh Khanh nói: “Mẹ, mẹ đi nhanh đi, nhanh lên một chút.” 

Đường Tinh Khanh làm bộ bất đắc dĩ, nhưng cơ thể thì ngược lại, rất thành thực bước nhanh ra cửa rồi lên xe, còn chưa đến giờ mà Nam Cường Thịnh hẹn cô đã đến địa điểm gặp mặt.