Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 174




Tưởng tượng luôn là thứ đẹp nhất, sau khi đợi Đường Tinh Khanh rời đi, lúc này Nam Cường Thịnh mới khởi động xe.

Đường Tinh Khanh không có ở đây, Phương Minh lập tức cởi bỏ ngụy trang, kìm không được mà vỗ vào vai Nam Cường Thịnh, giọng nói hung hăng: “Sau này khi tôi nói chuyện thì anh đừng nói, đừng để xảy ra chuyện đồng thanh như vậy, hứ!” Phương Minh có để ý đến nét mặt của Đường Tinh Khanh vừa nãy.

Nam Cường Thịnh vẫn ôn hòa như cũ, anh cười dịu dàng: “Thật sao, vậy lần sau tôi sẽ chú ý.”

“Anh vẫn muốn còn có lần sau?” đôi mắt xinh đẹp của Phương Minh khẽ lườm, cô bất mãn nhìn Nam Cường Thịnh: “Có lần sau tôi cũng không cùng anh ăn cơm, anh đừng có mơ!”

“Ừm, ừm,...” Nam Cường Thịnh bất lực nhún vai.

Nhưng thấy bộ dạng này của Nam Cường Thịnh, Phương Minh càng không vui, lập tức nổi nóng: “Tôi cảnh cáo anh, không cho phép anh bắt nạt Tinh Khanh, nếu để tôi phát hiện anh làm gì quá đáng với Tinh Khanh, tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”

Nghe vậy, Nam Cường Thịnh thật sự không nhịn nổi cười thành tiếng.

Vốn là chủ để rất nghiêm trọng, bị Nam Cường Thịnh cười như vậy, lập tức không khí trở nên căng thẳng, Phương Minh càng không vui, giọng nói giận dữ: “Anh cười cái gì mà cười?”

Nam Cường Thịnh không trả lời, anh chăm chú nhìn những chiếc xe trên đường, chuyên tâm lái xe, đợi qua đoạn đường này, lúc này anh mới cúi đầu nhìn Phương Minh, nói với nụ cười rạng rỡ: “Tôi thấy cô cũng rất đáng yêu!”

“Cái... cái gì?”

Nụ cười này của Nam Cường Thịnh như gió thổi mùa xuân ấm áp thoải mái, làm cho con người ta cảm thấy mới mẻ, chỉ trong chớp mắt, Phương Minh ngây người khi nhìn thấy nụ cười của Nam Cường Thịnh.

Khi cô kịp phản ứng lại mới phát hiện bản thân đã vậy lại bị thu hút bởi nụ cười này, trong lòng vừa thầm mắng bản thân không có tiền đồ, dễ dãi, miệng vẫn tiếp tục nói: “ Đáng yêu cái đầu anh ý! Tôi cá tính cool ngầu như vậy, sao có thể đáng yêu được chứ... không đúng! Đừng tưởng rằng anh khen tôi, tôi sẽ nhìn anh với ánh mắt khác nhé, anh nên chấm dứt cái suy nghĩ đó đi!”

Từ trước đến nay Phương Minh luôn nói chuyện ngang tàng, nhưng Nam Cường Thịnh lại không hề để tâm, chỉ nhếch miệng khẽ cười.

Cho đến khi đưa Phương Minh về tới nhà, lúc này Phương Minh mới ngừng việc lên án giáo dục tư tưởng với Nam Cường Thịnh, anh vừa đánh tay lái vừa vui vẻ nhìn Phương Minh tung tăng đi lên lầu.

Người phụ nữ này đúng là...

...

Sáng sớm hôm sau, Đường Tinh Khanh vẫn đi làm như mọi ngày, trải qua chuyện sáng qua bị trêu ghẹo, khi Đông Phùng Lưu đến công ty nhìn lướt qua cũng không nhìn Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh cũng không quan tâm, tiếp tục bận chuyện của bản thân.

Khi sắp đến buổi chiều, Đường Tinh Khanh pha một cốc cà phê đem vào phòng làm việc cho Đông Phùng Lưu, còn Đông Phùng Lưu cũng vừa hay làm xong công việc, vừa muốn đứng dạy nghỉ ngơi chút, lại nhìn thấy Đường Tinh Khanh đi vào.

Hai người bốn mắt chạm nhau, Đường Tinh Khanh chỉ nhìn lướt qua Đông Phùng Lưu, liền cúi đầu để cốc cà phê trên bàn làm việc của Đông Phùng Lưu, chỉ nói một câu: “Mời sếp dùng!” sau đó quay người muốn rời đi.

“Đợi đã.” Đường Tinh Khanh vừa nhấc chân định bước liền khựng lại bởi tiếng gọi của Đông Phùng Lưu.

Đông Phùng Lưu vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt Đường Tinh Khanh, anh nhẹ nhàng quan sát khuôn mặt của Đường Tinh Khanh, nhìn chăm chú như vậy, càng nhìn càng cảm thấy thân thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.

Bỗng nhiên, Đông Phùng Lưu nhớ lại người phụ nữ xinh đẹp anh gặp tối qua, người phụ nữ đó là Đường Khanh, còn cô là Đường An Kỳ, hai người đều mang họ Đường, khuôn mặt lại có chút giống nhau, nhưng thân hình này....

Nhìn Đường Tinh Khanh với bộ đồ cũ kỹ sờn màu trên người, Đông Phùng Lưu thật sự không thể tưởng tượng cô thư ký trước mặt có gì đặc biệt chứ, đâu có thể so sánh được với người phụ nữ tối qua.

So sánh như vậy, Đông Phùng Lưu lại càng cảm thấy không giống, nếu có thể bỏ cặp kính này đi...

Nghĩ vậy, Đông Phùng Lưu đưa tay muốn tháo gỡ chiếc kính đen dày nặng trĩu trên mắt cô.

May mà Đường Tinh Khanh sớm đã có chuẩn bị, khi cánh tay của Đông Phùng Lưu sắp tiến sát đến mắt kính cô, Đường Tinh Khanh dứt khoát lùi về sau vài bước, cảnh giác nhìn Đông Phùng Lưu, chất vấn anh: “Tổng tài à, tổng tài lại định làm gì vậy?”

“Muốn làm gì…” Đông Phùng Lưu lẩm bẩm nói, đôi mắt rủ xuống, dường như đang suy xét chuyện gì đó, anh từng bước từng bước tiến lại gần cô: “Nếu tôi muốn gỡ mắt kính của cô xuống, cô có chịu không?”

“Tại sao anh lại trăm phương nghìn cách muốn tháo gỡ chiếc kính của tôi vậy? Anh quan tâm đến chuyện chuyện riêng của nhân viên như vậy, không hay cho lắm?” Đường Tinh Khanh cảnh giác nhìn Đông Phùng Lưu mỗi lúc một gần cô, anh tiến một bước cô lùi một bước, nhưng cô đã lùi đến mép bàn rồi, không còn chỗ trống để cô lùi nữa.

“Vậy sao cô không cho tôi xem? Cũng chỉ là tháo kính thôi mà, cô phản kháng cố chấp như vậy, ngược lại càng thêm nghi ngờ cho tôi, lẽ nào cô có bí mật gì không thể nói cho người khác biết?”

Ánh mắt Đông Phùng Lưu nặng nề, nhìn Đường Tinh Khanh hai tay bám trên bàn, anh đột nhiên ôm chặt eo cô, để người cô dính chặt vào mình.

Khuôn mặt anh áp sát tai cô, Đông Phùng Lưu thấp giọng mang theo giọng nói mê hoặc: “ừm?”

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phà vào tai cô, Đường Tinh Khanh không kìm được mà hơi run, cô cắn chặt môi, gần như nghiến răng mà nói: “Thật kỳ lạ không hiểu là vì sao, đang yên đang lành, tại sao lại muốn tháo kính của tôi xuống chứ?”

Đông Phùng Lưu không trả lời, anh tựa đầu vào cổ cô nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên người cô, còn có mùi thơm thoang thoảng trên người cô, anh nhắm mắt tận hưởng, môi anh nhẹ nhàng mơ hồ trượt trên cổ cô.

Ngứa quá…

Cả người cô khẽ run như gặp phải điện vậy, cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp các tế bào, tê dại, khiến người ta càng muốn nhiều hơn.

Đường Tinh Khanh sớm đã trả qua vị ngọt vị đắng của cuộc sống nên cô biết phản ứng này của cô là gì, cô đưa tay chặn trước ngực anh muốn đẩy anh ra. Nhưng Đông Phùng Lưu thông minh hơn cô, anh tăng thêm lực ở tay trước khi bị cô đẩy ra, áp sát cô vào lòng mình, không cho cô cơ hội trốn tránh.

Lần trước là trên xe, còn lần này….

Đông Phùng Lưu để lại một vết hôn sâu từ cổ đến xương quai xanh của Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh cắn chặt môi, không cam tâm mà tiếp tục đẩy Đông Phùng Lưu ra. Nhưng thân thể lại không theo ý cô, khi Đông Phùng Lưu hôn xuống liên tiếp thì đôi chân cô mềm nhũn, gần như không còn sức lực dựa vào lòng anh.

Đông Phùng Lưu bế nhấc cô lên bàn, để cô nằm trên bàn, mặt anh úp vào cổ cô, đôi môi du ngoạn trên xương quai xanh của cô, đích đến là đôi môi ngọt ngào đỏ mọng của cô.

Một nụ hôn được đặt xuống, Đông Phùng Lưu âm thầm tháo gỡ chiếc kính của cô, sau đó mới ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng đắc ý giơ chiếc kính trên tay, có ý là anh đã thắng.

Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu hôn đến mê hoặc, khi cô khi nhìn thấy rõ nét mặt đắc ý của Đông Phùng Lưu, ngay lập tức cô hiểu ra Đông Phùng Lưu tại sao lại làm vậy với cô.

Thì ra là anh đang trêu đùa cô! Mục đích chính là vì cặp kính đó.

Người đàn ông đáng chết này!