[Ngôn Tình] Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 84




Hải Anh nghe xong liền tỏ thái độ không vui. Cô ta đứng dậy quát lớn

“Vương Hoài Đức anh điên rồi sao? Tại sao lại phải giết anh ấy?”

Anh ta vẫn ngồi bình tĩnh trên ghế, ngước mắt lên nhìn cô ta một cái sắc lạnh. Theo như phản ứng sợ hãi của cô ta, vài phút sau cô ta liền ngồi xuống. Lấy lại bình tĩnh được một lúc, cô ta mới hỏi lại lần nữa

“Tại sao anh lại muốn tôi giết anh ấy? Rốt cuộc anh lại muốn giở trò gì?”

“Nhìn xem cô kìa? Lại bắt đầu lao vào mấy chuyện yêu đương rồi à? Có ngày…chết vì tình mà không hay đấy”

“Anh đừng ở đó nói nhảm nữa. Tóm lại, đừng hòng tôi sẽ nghe lời anh mà làm hại anh ấy”

Vương Hoài Đức phì cười rồi đứng dậy, tay phủi phủi vạt áo trắng. Anh ta đi ra đến cửa sau đó dừng lại, hơi nghiêng đầu lạnh nhạt nói

“Thử nghĩ mà xem tại sao đột nhiên anh ta lại thay đổi nhanh đến như vậy! Nếu muốn biết quân vua trên bàn cờ của mình có dùng được hay không…thì hãy dùng quân hậu trước”…

Hải Anh đứng trơ ra nhìn bóng anh ta đã đi xa. Trong lòng cô ta thừa biết câu nói đó có ý gì, chỉ cần ra tay với Ngải My, cô ta sẽ biết được những hành động gần đây của Hạo Thiên đối với cô ta có thật lòng hay là không. Nhưng tới bây giờ, các tin tức về Ngải My cô ta đều không thể tìm được, điều này vốn dĩ không có khả năng thực hiện. Hơn nữa, chỉ với đêm hôm trước thôi, cũng đủ đã khiến cô ta trở nên mềm lòng đi rất nhiều, vậy nên lời mà Vương Hoài Đức nói cũng sẽ chẳng nghe lọt tai



Hôm nay Hải Anh muốn cùng Hạo Thiên đi ra ngoài, ban đầu anh có chút lo lắng vì sợ Ngải My sẽ nhìn thấy, nhưng đến sau cùng vẫn đồng ý. Chỉ cần có được thông tin gì đó về những cuộc giao dịch giữa Vương Hoài Đức và cô ta, anh nhất định sẽ khiến họ phải ngồi tù.

“Anh đưa em đi đâu vậy?”

Hải Anh ngại ngùng đi cạnh Hạo Thiên, dù biết rằng anh đang đưa cô ta đến trước một cửa hàng quần áo nhưng vẫn còn giả vờ ngu ngơ.

Hạo Thiên không đáp lời, chỉ cười nhẹ rồi cùng cô ta đi vào bên trong. Bước vào đã nhìn thấy được độ choáng ngợp của cửa hàng quần áo thời thượng này. Anh đứng nhìn dáng vẻ thích thú đến sáng cả mắt ra của cô ta mà nhếch môi. Lục Thần đã từng nói, đa phần những dữ liệu cuộc gọi của cô ta đều liên quan đến Vương Hoài Đức, chỉ cần lấy được chiếc điện thoại đó, là sẽ lấy được thông tin không ít.

“Anh xem cái váy này đẹp không?”

Hải Anh cầm một chiếc váy trắng lên ướm thử rồi nhìn anh. Hạo Thiên gật đầu qua loa rồi nhanh chóng bảo cô ta vào thử đồ

“Em mau vào thử đi! Anh muốn xem quá rồi!”

Cô ta vui vẻ gật đầu, để lại túi xách ở bên ngoài. Anh vừa nhìn thấy cô ta vào phòng thay đồ thì lập tức lấy túi xách ra mà tìm kiếm.

Có rồi!

Cầm điện thoại Hải Anh trên tay, anh vui vẻ mở lên, nhưng điện thoại lại có mật khẩu. Không nghĩ ngợi gì nhiều, anh nhập ngay số ngày tháng sinh của mình và cuối cùng cũng vào được. Quả nhiên như dự đoán của Lục Thần, đa phần cuộc gọi của cô ta đều là gọi cho Vương Hoài Đức. Hạo Thiên vừa hành động vừa nhìn về phía cửa phòng thay đồ để canh chừng, anh nhanh chóng sao lưu tất cả dữ liệu ghi âm cuộc gọi lại rồi gửi sang máy của mình, sau đó thì xoá ngay tin nhắn

Cuối cùng cũng xong, chỉ còn vài bước nữa thôi, mình sẽ nhanh chóng lật mặt bọn họ.

“Dạ chào cô La ạ! Cô đến đây để mua váy dành cho phụ nữ mang thai ạ?”

“Đúng rồi!”

Hạo Thiên vừa nghe thấy tiếng của Ngải My liền xoay người lại, quả nhiên là cô rồi. Anh vừa nhìn thấy cô bước vào liền vô cùng lo lắng, lại bối rối nhìn về phía phòng thay đồ. Hải Anh mặc váy bước ra, anh sợ rằng nếu cô ta mà biết Ngải My vẫn ở đây thì mọi chuyện sẽ không thể như kế hoạch lúc đầu nữa. Anh vội vàng đưa tay bắt lầy thêm vài bộ váy nữa rồi chạy đến đưa cho cô ta, vừa đưa vừa đẩy cô ta quay ngược vào bên trong

“À à! Anh vừa chọn được mấy bộ này, em vào thử xem coi thích bộ nào thì nói anh biết nhé!”

Không đợi cô ta trả lời, anh liền đóng sầm cửa lại rồi đi về phía chỗ Ngải My. Cô vừa nhìn thấy anh thì vô cùng bất ngờ, không ngờ ngay cả vào shop đồ nữ mà vẫn còn gặp anh

“Anh…làm gì ở đây vậy?”

“À…anh”…

Ngải My nhìn qua anh một lượt với ánh mắt nghi hoặc

“Đừng nói với tôi là anh vào shop đồ nữ để mua đồ đấy nhé!”

Hạo Thiên lúng túng cả lên, anh gãi đầu một hồi thì như liền nảy ra sáng kiến, nhìn cô cười thật tươi

“Đúng rồi! Anh định vào đây mua váy bầu cho em đấy!”

Toát cả mồ hồi. Nhưng kéo dài như vậy cũng không phải cách. Hải Anh chỉ cần vừa thay đồ xong thì sẽ lập tức đi ra, đến lúc đó thì cả hai sẽ gặp nhau. Ngải My mà biết mình qua lại với cô ta thì nhất định sẽ bị kích động, cô ta mà nhìn thấy cô ấy thì nhất định sẽ không để yên khi biết mình đã gạt cô ta. Mình phải nghĩ cách, để đưa cô ấy đi khỏi đây.

“Không cần đâu! Tôi có thể tự mua được!”

Hạo Thiên không còn nhiều thời gian để đôi co qua lại nữa. Anh liền nhìn sang chỗ nữ nhân viên đứng cạnh phòng thay đồ rồi nhìn sang cô bảo

“Em đợi anh một chút!”

Anh nói rồi liền chạy về phía nhân viên kia, nhét cho cô ta một số tiền vào tay, nói khẽ

“Lát nữa cô gái trong này ra có hỏi tôi đâu thì cứ bảo tôi đã thanh toán số quần áo cô ta mua rồi, tôi có việc nên về trước. Rõ chưa?”

“Dạ thưa thiếu gia!”