[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 65




"Sau này hạt giống của anh sẽ tiếp tục gửi cho em."

Gương mặt Mộc Miên đỏ bừng, ôm bụng ngặt nghẽo phì cười. Cô phát hiện, thì ra anh cũng có mặt lầy lội, ăn nói không đứng đắn đấy? Trước nay Mộc Miên nghĩ là bác sĩ sẽ phải rất nghiêm nghị chứ.

Mộc Miên gật gật, bạo dạn đáp:

"Được! Được. Em sẽ giữ cho anh, có bao nhiêu phải đưa em hết."

"Vậy... bây giờ anh gửi cho em luôn nha?"

Cố Thành mặt dày nói, Mộc Miên nghe xong da mặt càng đỏ. Mộc Miên thẹn thùng, xấu hổ đưa tay đánh vào ngực anh một cái, im lặng.

Cố Thành cười càng lớn, bắt lấy tay cô hôn lên một cái, cũng không tiếp tục chọc ghẹo cô nữa, anh khỏi động xe, lái sang hướng về nhà.

(...)

"Hai đứa về rồi ư? Đã xong xuôi thủ tục chưa?"

Dì Sáu hào hứng, cười rạng rỡ bỏ ngang công việc đang làm bước đến hỏi khi trông thấy Mộc Miên và Cố Thành tay trong tay đi vô cửa. Hai người đồng loạt gật đầu vâng.

Đột nhiên điện thoại Cố Thành reo lên, anh lấy ra xem, là từ bệnh viện gọi tới. Cố Thành đã xin nghỉ phép một tuần, không biết là có chuyện gì nữa? Anh nhận máy, bỏ lên tai nghe.

Chỉ loáng thoáng nghe dầu dây bên kia nói rất nhiều, và rất nhanh, Mộc Miên nghe không kịp, chữ được chữ mất. Cô mím môi, đưa tay chỉ chỉ vào trong bếp, ngụ ý muốn vào phụ dì Sáu nấu nướng. Cố Thành cười gật đầu.

Mộc Miên bước lại, khoác tay Sáu lon ton chạy vào bếp. Mộc Miên ngoáy đầu nhìn Cố Thành, thấy hàng mày kiếm, đen rậm của anh khẽ chau lại, mặt có vẻ căng thẳng. Từ đầu chí cuối anh không nói gì cả, chỉ im lặng nghe bên kia thông báo. Mộc Miên cắn cắn môi dưới, tò mò, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?

"Xem mặt con kìa, vui thế cơ à?"

Sáu giơ tay véo véo bên má trắng trẻo của Mộc Miên trêu ghẹo. Cô cúi đầu xấu hổ cười, phồng má giải thích.

"Con đâu có."

"Ui! Trên mặt con viết năm chữ to đùng, tôi vô cùng hạnh phúc."

"Có ạ?" Mộc Miên sờ sờ khắp khuôn mặt, ngây ngô hỏi lại.

Hai người rố cười, thủ thỉ xì xào to nhỏ. Một lúc sau, Cố Thành cũng kết thúc cuộc gọi, nét mặt anh đã trở lại bình thường như mọi khi, ôn hòa, điềm đạm, anh chậm rãi đi vào trong bếp. Mộc Miên đang bận bịu thái rau, ngẩng đầu nhu mì hỏi.

"Có chuyện gì vậy anh?"

"Bây giờ anh phải đến bệnh viện, sắp xếp công việc lại cho mọi người, vì bác sĩ Duy nghỉ việc."

Mộc Miên dừng động tác. Bác sĩ Duy là cái anh vui tính, hiền hòa cô đã gặp ở bệnh viện hả? Ủa vì sao đang yên đang lành anh ấy nghỉ việc nhỉ.

"Muốn cưới vợ, nên bố cậu ấy ra yêu cầu bắt phải về tiếp quản công ty, nếu không sẽ không đồng ý cho cưới, Nam Duy vì vợ đành nghỉ việc ở bệnh viện."

Cố Thành vươn tay lấy trái táo đỏ trên bàn, vừa ăn vừa nói. Tống Nam Duy cũng nôn nóng, xót ruột muốn lấy vợ rồi.

"Bố mẹ bác sĩ Duy khó lắm ạ?"

"Không, bố mẹ cậu ấy rất dễ, nhưng Duy là con một, bác trai chỉ muốn cậu ấy về làm ở công ty gia đình, không muốn Duy theo ngành y. Dù gì thì bác cũng có tuổi."

Cố Thành mỉm cười lắc đầu chậm rãi giải thích. Mộc Miên gật gù. Cố Thành bỏ trái táo đang ăn dở xuống bàn, sải chân tiến lại chỗ cô, vòng tay tự nhiên ôm cô từ phía sau. Mộc Miên giật mình, đập tay anh một cái, muốn tránh né, khẽ giọng.

"Anh làm gì vậy? Có Sáu ở đây mà?"

"Sáu đâu có thấy gì, hai đứa cứ tiếp tục đi."

Sáu nói xong, lấy cái rổ đi ra sau nhà hái mớ ớt vào nấu. Cố tình nhường không gian lại cho hai bạn trẻ mới đăng ký kết hôn. Cô nghiêng đầu xụ mặt lườm anh, quở trách.

"Anh dọa Sáu bỏ đi rồi, thấy không?"

Cố Thành ôm Mộc Miên càng chặt, hai thân thể dường như dính sát vào nhau. Từ phía sau Mộc Miên cảm nhận rõ nhịp tim Cố Thành đập thình thịch, rất nhanh.

Mộc Miên thở sâu để mặc anh. Cố Thành vùi đầu vào cổ cô, hít hà hương thơm thuộc về riêng cô, giọng nói trầm khàn, từ cổ họng vang lên.

"Anh muốn ôm vợ để nạp vitamin, trước khi tới bệnh viện làm việc."

Hơi thở ấm nóng phả vào vùng cổ mẫn cảm, trắng trẻo mịn màng, khiến Mộc Miên nhột, rụt cổ bật cười, mùi hương nam tính của anh, từng chút từng chút bay vào mũi cô.

"Nhột em! Anh... mau đến bệnh viện đi kẻo mọi người đợi."

"Được."

Cố Thành nghe lời, anh hôn vào cổ, vào má Mộc Miên, xong tà mị khẽ thì thào vào tai cô.

"Tối về... anh gửi giống cho em."

Mộc Miên ngượng chín cả khuôn mặt, im lặng không đáp, Cố Thành chầm chậm nới lỏng bàn tay. Trước khi đi, còn bắt cô hôn lại mới chịu rời khỏi. Mộc Miên lắc đầu, ngoan ngoãn hôn anh.

(...)

Mộc Miên loay hoay cả buổi, ngó nghiêng xung quanh lại không thấy dì Sáu, không biết Dì đi đâu rồi?

Cô bế Bắp đi lòng vòng khuây khỏa rồi trở về phòng cho con ngủ.

Tự dưng ngày hôm nay lòng cô cồn cào, nóng như lửa đốt, không hiểu ý do rốt cuộc bất an vì điều gì?

Đang mơ hồ suy nghĩ thì cửa phòng ngủ mở ra, Mộc Miên quay đầu nhìn thì thấy Sáu, trên tay còn mang theo một túi đồ. Cô mỉm cười đi lại hỏi.

"Dì đi đâu vậy ạ?"

"Dì sắm chút đồ cho con ấy mà."

Dứt lời, dì tủm tỉm cười đưa túi đồ sang cho cô. Mộc Miên khó hiểu nhận lấy. Cô đâu có cần thứ gì nhỉ? Quần áo, hay mĩ phẩm còn rất nhiều mà ta. Mộc Miên mở ra xem thì trợn mắt, gò má đỏ bừng, nóng ran.

Đồ ngủ xuyên thấu?

Sáu mất tăm là đi mua cho cô thứ này? Cô nhìn đã ngượng, sao dám mặc lên trên người? Bộ đồ mặc như không mặc, tưởng tượng chỉ cần động tay chạm nhẹ một cái thì đã rách tan tành.

Mộc Miên mím môi, vội vàng cất bộ đồ ngủ vào túi, quay sang nhìn Sáu, ngượng ngùng nhỏ tiếng, vừa nói vừa đem trả cho dì.

"Con... con không cần đâu Sáu, nó kì kì."

"Sao lại kì kì? Bọn trẻ toàn mặc thế này, tối nay mang vào hâm nóng tình cảm cùng Cố Thành."

Sáu dúi dúi lại cho cô, gương mặt nghiêm nghị nói. Mộc Miên chưa bao giờ nghĩ sẽ mang mấy thứ này, nó quá mong manh, yếu đuối.

"Mỏng quá dì."

"Mỏng mới tốt, lúc nóng hừng hực xé một phát là xong rồi, chứ con mang đồ bộ, cởi xong mấy cái nút áo là tuột hứng, khỏi mần ăn."

"Nghe Sáu, mang vào, rất kích thích đàn ông."