[Ngôn Tình] Thích Khách

Chương 13




Thuyền ô bồng rời khỏi Giang Đô, cảnh sắc ngoài thành chẳng có gì tươi mới. Sông con đổ vào sông cái, sóng nước vỗ lên mạn thuyền nghe “rào rào”. Đang là thời điểm giao mùa giữa xuân và hạ, bên bờ sông lú nhú chồi trúc non, tựa trà mới vừa đun thành, xanh nõn mướt mát. Có gió thổi qua, tiếng lá lao xao xuyên cánh rừng.

Giờ Mão hôm sau đến Bành Thành, Tiết A Ất chống thuyền cập bờ.

Ban mai ló rạng nơi chân trời.

Mặt sông nổi lên sương sớm, mênh mông mịt mù không nhìn thấy người, tiếng huyên náo cách màn sương vọng tới, như nghe nghệ nhân khẩu kĩ1 biểu diễn.

1 Một loại tạp kĩ dùng miệng bắt chước các âm thanh khác.

Thời gian Giang Đô vương cho rất eo hẹp, buộc phải đi suốt đêm, họ đã không ăn gì chừng mười giờ. Cát Sinh vén mành đi ra, nói với Tiết A Ất đứng ở đầu thuyền: “Tiết đại ca đi ăn cơm đi, để đệ trông thuyền cho.”

Hắn chèo thuyền suốt một đường không ngơi nghỉ.

Tiết A Ất tháo mũ xuống, lau mồ hôi: “Mọi người đi trước đi, lát nữa tôi đi sau.”

Cát Sinh đáp lời, kéo Thúy Thúy cùng xuống thuyền.

Tin dữ phủ đầu, ý chí đàn bà dễ sụp đổ hơn đàn ông, mặt Thúy Thúy tái nhợt như kĩ nữ trát phấn dày cộp chốn câu lan.

Ban đầu định mặc áo cưới đến Lạc Dương, hiện giờ đổi thành áo gai để tang. Cha mẹ qua đời, theo lí con cái phải chịu tang ba năm, nhưng thành bại dồn cả vào thanh đao chín khuyên, Giang Đô vương không quản được đến những lễ nghi phiền phức ấy, chỉ đáp ứng nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng hậu sự cho Tiết Côn Ngọc.

Không ai theo ra sau Thúy Thúy, mành trúc lay động mấy cái rồi ngừng, Tiết A Ất hỏi: “Phùng cô nương đâu?”

Cát Sinh đáp: “Vết thương lại rách, đang nghỉ ngơi bên trong.”

Tiết A Ất gác sào trúc lại, xoay người đi về phía buồng lán, vén mành trúc hé ra một cái khe, hắn sững người.

Sập nhỏ của Tiết Côn Ngọc để cho Phùng Thiếu Mị dùng, nàng đưa lưng ra cửa, ngồi quỳ trên chăn, cởi áo ngắn xuống ngang eo, yếm đào cuốn lên ngực, để trần hai cánh tay và sống lưng, mái tóc đen nhánh xõa trên vai.

Phùng Thiếu Mị đang chuyên tâm gỡ vải băng nhuốm đỏ quanh eo, không chú ý đến có người bên ngoài.

Cánh tay trái của nàng bị thương, dùng răng ngậm một đầu vải, tay phải từng chút bóc dải vải ra khỏi vết thương, trán nổi gân xanh.

Mắt Tiết A Ất nấp sau khe hở mành trúc vén lên.

Hắn nhìn toàn thân nàng run rẩy, ánh nắng xuyên qua khe hở vén lên đậu trên sống lưng trơn láng nõn nà của người đàn bà, mồ hôi túa ra từng giọt vì đau đớn, như chuỗi châu treo trên rèm cửa.

Gió cuốn mành trúc bay lên, hình bóng lắc lư trên thân mình trắng như tuyết.

Bên tai truyền đến tiếng huyên náo và nước chảy ào ào.

Rốt cuộc mảnh vải cũng bong ra, Phùng Thiếu Mị chậm rãi thở ra một hơi, mồ hôi lăn ào xuống, nàng như cá gặp nước, tham lam há to miệng hít thở, từ từ ưỡn thẳng sống lưng khom xuống, hệt một cây trúc bị gió thổi gập xuống rồi lại bắn lên.

Buông tay khỏi mành trúc, Tiết A Ất xoay người nhấc thùng gỗ lên, vịn mạn thuyền múc nước.

Đi vào buồng lán, Phùng Thiếu Mị đang cúi đầu quấn vải trắng mới lên vết thương, nghe tiếng quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: “Sao anh không đi ăn?”

Tiết A Ất  nhúng khăn vào nước rồi vắt kiệt: “Không đói.”

Hắn nắm bả vai trần của Phùng Thiếu Mị, xoay người nàng lại đối mặt với mình, hơi thở nhẹ bẫng của người đàn bà phả lên mặt hắn. Tiết A Ất thoáng sững lại rồi cầm khăn lau sạch eo bụng be bét máu của nàng, lấy mảnh vải trắng trong tay nàng, quấn từng vòng lên chỗ đau.

Phùng Thiếu Mị mặc hắn làm, đợi hắn lui ra thì nói tiếng cảm ơn, kéo yếm xuống, khép lại vạt áo rơi xuống khuỷu tay.

Ném tấm khăn dính máu vào trong thùng, khuấy đục nước trong.

Tiết A Ất xách thùng gỗ đi ra ngoài, lỡ chân đá phải cái gì, vang “loảng xoảng”.

Mười mấy giờ không ăn không uống, hạ bàn không vững, Tiết A Ất lảo đảo. Cúi xuống nhìn, vuông vức góc cạnh, nặng như đá tảng, chính là hộp đao Tiết Côn Ngọc gìn giữ cả đời.

Mũi chân nhói đau.

Tiết A Ất ngồi xổm xuống mở hộp đao ra, ánh sáng phản chiếu làm hắn phải nhắm mắt lại vì chói.

Tám thanh đao không bán được treo ngay ngắn trên móc gỗ, thân đao được lau sáng như tuyết. Người mài đao đã chết, bảo đao có tốt hơn nữa mà không mài cũng sẽ gỉ, vài ba năm là biến thành đống sắt vụn.

Bên ngoài vọng vào động tĩnh, Cát Sinh và Thúy Thúy đã trở lại.

Phùng Thiếu Mị chỉnh lí xong quần áo, nhìn Tiết A Ất, đứng lên bảo: “Đi thôi, đi ăn.”

Nàng vén mành lên ra khỏi buồng lán, nắng tà tà rọi xuống. Mấy ngày nay dưỡng thương không rời thuyền ô bồng, nằm lâu trong buồng lán không ra sáng, nhất thời bị chói xót cả mắt. Phùng Thiếu Mị không giơ tay lên che, kiên nhẫn đợi cảm giác nhức nhối từ từ rút đi.

Sau lưng truyền tới tiếng động, Tiết A Ất bắt kịp, lưng đeo hộp đao: “Đi.”

Trời vừa sáng, Bành Thành không sầm uất bằng Giang Đô, đường phố lưa thưa người, hai người chọn bừa một quán hoành thánh ngồi xuống.

Hộp đao đặt trên ghế dài, phát tiếng nặng nề.

Hoành thánh nhanh chóng được dọn lên, hành xanh chìm nổi trong nước canh, giống hệt cỏ xanh đong đưa trong ruộng đồng trấn Bạch Thủy. Hoành thánh rất rẻ, năm xu đồng là đủ no, bên trong chỉ gói cải xanh và ít thịt vụn, canh suông không thịt.

Ngửi thấy mùi hoành thánh, Tiết A Ất mới phát hiện ra mình đã đói ngấu, tựa như người cụt tay dùng thuốc tê bỗng chốc cảm nhận được đau đớn.

Nuốt xuống bụng, dòng nước ấm đi theo tràn vào dạ dày rỗng.

Đũa gắp mau hơn.

Phùng Thiếu Mị mới ăn viên hoành thánh thứ ba, cái bát trước mặt Tiết A Ất đã thấy đáy. Nàng liếc hắn rồi gọi hầu bàn đang bưng thức ăn lên bàn gần đó: “Tiểu nhị, thêm bát nữa.”

“Vâng, ngài đợi chút!”

Hai bát hoành thánh xuống bụng, mồ hôi rơi như mưa, toàn thân sảng khoái.

Giờ Mão đã qua một nửa, thực khách tới ăn sáng dần đông, vang bên tai là tiếng người ồn ã. Tiết A Ất đặt bát xuống, lấy từ túi tay áo ra một xâu tiền đồng, đếm lấy mười lăm xu đưa cho hầu bàn, đeo hộp đao lên đi cùng Phùng Thiếu Mị ra ngoài.

Vai sượt vai đi ngang qua người vào quán hoành thánh, vai Tiết A Ất bỗng bị va mạnh.

Hắn lảo đảo, vừa đứng thẳng người thì nghe sau lưng “rầm” một tiếng, trọng lượng hộp đao sau lưng chợt nhẹ bỗng. Thân đao va chạm nghe “loảng xoảng”, đao trong hộp gỗ rơi xuống, đao chín khuyên cũng rớt trên mặt đất.

Phùng Thiếu Mị ngồi xổm xuống nhặt bản lề móc khóa gãy lìa lên, mặt vỡ bằng phẳng bóng loáng, là bị chém đứt.

Nàng ngẩng lên cùng Tiết A Ất trao đổi ánh mắt, nhìn về phía người đụng phải hắn.

Là một ông cụ tuổi đã sáu mươi, ăn bận kiểu thư sinh, nếp nhăn đầy mặt xoắn lại, run giọng chắp tay xin lỗi: “Là lão hủ có mắt không tròng, xúc phạm đến ngài, xin hai vị đại hiệp thứ lỗi… Thật sự có lỗi, có lỗi quá.”

Ông lão bình thường không thể nào va người tập võ lảo đảo được.

Tiết A Ất giơ tay lên.

Ông cụ trợn tròn mắt, quỳ “phịch” xuống.

Đám đông xúm lại chung quanh, mắt chòng chọc xoi mói, bên trái là trai gái trẻ tuổi đeo đao, bên phải là ông lão trói gà không chặt. Có lính tuần đi ngang qua, nghe thấy ồn ào bèn dời bước về phía quán hoành thánh.

Tiết A Ất từ từ siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch.

Tiếng giáp trụ va đụng mỗi lúc một gần: “Loạt xoạt, loạt xoạt!”

Phùng Thiếu Mị bước lên trước Tiết A Ất, khom người đỡ ông già lên: “Cụ mau đứng lên đi ạ, chỉ là chuyện nhỏ, chớ bận tâm.” Nàng nhặt đao chín khuyên lên cất vào hộp gỗ, đẩy Tiết A Ất một cái, “Lại giúp đỡ đi.”

Tiết A Ất thu tay về, cúi người nhặt đao rơi dưới đất.

Tiếng giáp trụ dừng lại rồi dần đi ra xa, hầu bàn cất cao giọng mời mọi người vào quán ăn hoành thánh, đám đông chung quanh ồ một tiếng giải tán.

***

Trở lại thuyền ô bồng, Tiết A Ất để Cát Sinh lái thuyền. Hắn lấy đao chín khuyên trong hộp ra, giấu dưới gối dựa, bê hộp đao vén mành ra ngoài buồng lán, đặt chính giữa sàn thuyền.

Thái Công câu cá, người chịu mắc câu.1

1 Thành ngữ rút từ tích Khương Thái Công câu cá, ý chỉ người cam nguyện làm việc có khả năng khiến mình chịu thiệt.

Cơm nước no nê, buồn ngủ ập tới, Tiết A Ất cơ hồ thức trắng suốt hai ngày, bèn xoay người quay vào buồng lán nghỉ ngơi.

Nhắm mắt, mệt nhọc thi nhau leo lên người.

Trong thiêm thiếp mơ thấy cảnh mẹ rời Giang Đô năm mười tuổi, trời đổ mưa, bà lên thuyền lớn của quý công tử đến từ Lạc Dương, chẳng bao giờ trở về nữa. Thúy Thúy giống mẹ, thích kẻ có học lễ độ tao nhã, đàn bà như hoa dại, yếu ớt mà bền bỉ, quyết tâm của đàn bà lại càng cứng rắn hơn đàn ông, bẻ thế nào cũng không gãy.

Khi ấy, Tiết A Ất đứng sau lau sậy nghiêng ngả, không thể nói rõ được là xuất phát từ trả miếng hay cái gì mà hắn không ngăn mẹ rời đi.

Từ rày về sau, hắn chính thức là con chó hoang không cha không mẹ rồi.

Bên tai truyền tới tiếng giương cung kéo tên, rất khẽ, rất chậm.

Tiết A Ất mở bừng mắt.

Ngoài thuyền là ráng chiều như lửa giăng kín nửa bầu trời, tựa mẫu đơn nở rộ từng đóa lớn. Hắn đã ngủ được hơn nửa buổi, đã đến giờ lên đèn. Toàn thân lạnh toát, trực giác của người hành tẩu giang hồ rất chuẩn xác, thoắt chốc, cả cơ thể tỉnh táo hoàn toàn.

Cá cắn câu rồi.

Tiết A Ất vén chăn ngồi dậy, sải bước lao ra khỏi buồng lán.

Cát Sinh đang chống thuyền, Thúy Thúy đang ngồi trên ghế dài vá áo cũ, cùng kinh ngạc trông lại. Thúy Thúy đứng dậy: “Ca ca tỉnh rồi à?”

Không kịp giải thích, Tiết A Ất đoạt sào trúc trong tay Cát Sinh, chống xuống đá nước đẩy mạnh một cái, thuyền ô bồng lập tức trượt vào lòng sông. Quay đầu toan gọi Phùng Thiếu Mị, nàng đã đi từ buồng lán ra, cầm một tấm lưới đánh cá, cánh tay tay giơ lên, chân vận sức phóng tới mặt áp mạn.

Lưới đánh cá vung ra, trải thẳng đến cùng, sợi vải bện từ đay thô tức thì căng chặt, mây tía đỏ tựa màu quất trên đầu bị chia ra thành từng mảnh nhỏ.

Mười mấy mũi tên rít gào lao xuống.

Lưới đánh cá ngăn lại hơn nửa, số còn sót bị Tiết A Ất rút đao ngăn trở.

Mũi tên đánh lên sống đao, leng ca leng keng.

Động tác mới rồi quá kịch liệt, vết thương trên bụng Phùng Thiếu Mị lại rách ra, máu rỉ nhuốm đỏ áo ngắn. Nàng kéo Thúy Thúy và Cát Sinh vào buồng lán, rút dao mổ cá ra canh giữ trước mành trúc: “Đừng đi ra.”

Lưới cá quấn mũi tên rơi xuống sông, “tõm” một tiếng.

Nước sông rất sạch, dưới đáy mơ hồ có bóng người lay động.

Mai phục dưới nước bơi trong sông, lại không đục đáy thuyền, mục đích của truy binh không phải giết người mà là đao chín khuyên.

Tiết A Ất liếm răng hàm, xắn tay áo lên, cơ bắp cánh tay căng xiết. Hắn cầm đao đứng trên mạn thuyền, kiên nhẫn chờ đợi.

Trên bờ sông mọc um tùm những bụi xương bồ, hình dáng bình thường, không khác các loài cỏ dại bình thường là bao, nhìn từ xa chỉ thấy xanh rì. Nụ hoa vàng tơ nở hé bị gió thổi cong xuống rồi lại run rẩy ưỡn thẳng dậy, nghiêng ngả đong đưa.

Mặt trời đỏ rực chìm xuống mặt sông.

Ráng chiều như đống lửa quên thêm củi mới, từng chút tắt mất.

Mặt sông quanh thuyền ô bồng vọt ra tám tên thích khách, như những con cá béo mập bị mồi nhử câu ra khỏi mặt nước, “rào rào” vang tiếng, áo quần mang nước bắn tung tóe. Mồi câu là hộp đao, đặt ngay chính giữa sàn thuyền, tám người đồng loạt nhào tới.

Tiết A Ất thu đao, cúi người nhặt sào trúc, thích khách đã xông tới bên cạnh, tay trái tay phải mỗi bên bốn người.

Hắn giơ cao hai tay vung sào trúc, quét ngang.

Sào trúc xoay một vòng trên không trung nghe “vùn vụt”.

Bị bất ngờ, ba tên thích khách bị quét ngã về sông, sào trúc quay thêm nửa vòng, quét một người nữa xuống. Gã gầy trong số bốn người còn lại tay không tóm sào trúc xoay múa, ba người khác đi giành hộp đao.

Hộp đao nằm trong ngực Phùng Thiếu Mị.

Đối diện với lưỡi kiếm đâm tới, nàng ôm hộp đao rùn người lộn một vòng, vớ chiếc áo cũ Thúy Thúy đang vá dở trùm lên đầu kẻ tới. Mắt không nhìn được, động tác của thích khách khựng lại một sát na.

Phùng Thiếu Mị rút đao, giơ tay cắt đứt yết hầu gã, máu tươi ấm nóng phun lên mặt nàng.

— Tên thứ nhất.

Chợt nghe Tiết A Ất sau lưng hét lên: “Coi chừng!”

Phùng Thiếu Mị ngửa nửa thân trên ra sau, hai cây chùy sắt lướt qua eo nàng. Kẻ đến là gã vạm vỡ sử dụng chùy, lưng hùm vai gấu, cơ bắp căng phồng, hai tay nàng cầm đao nghênh đón chùy sắt, “keng” một tiếng, hai tay tê dại.

Phùng Thiếu Mị chưa bao giờ đọ sức lực với đàn ông, lập tức buông tay rút lui.

Quay đầu gọi: “Anh lên đi!”

Tiết A Ất vứt sào trúc đi, lăn xuống tránh trường kiếm của gã gầy trước rồi đứng dậy sượt vai với Phùng Thiếu Mị đi qua. Đối diện đón được chùy sắt giáng xuống, mũi chân hất cái ghế dài bên cạnh lên, “bốp” một tiếng đập vỡ đầu gã bên phải.

Vụn gỗ tứ tung, máu chảy từ trên mặt gã tí tách nhỏ xuống sàn thuyền.

Tay phải Tiết A Ất quơ đao đón đòn tấn công của một gã khác, tay trái tóm cổ tay cầm chùy của gã vạm vỡ, chân vận sức đá gãy. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, chùy sắt rơi “lạch cạch” xuống sàn thuyền, tay phải của gã vạm vỡ nhũn ra thõng xuống, Tiết A Ất vung đao chém đầu hắn.

— Tên thứ hai.

Cái đầu lăn lông lốc mấy vòng ra ngoài, bị Phùng Thiếu Mị đá văng ra.

Nàng đổi đối thủ, thuận tay hơn nhiều. Phùng Thiếu Mị nhảy lên đạp lên sào trúc quét ngang, hai tay giơ ngang, bước hai bước trên thân sào hướng về phía gã gầy cầm sào, mượn lực nhảy lên, vung dao mổ cá đâm tới.

Gã gầy ném sào trúc đi, giơ kiếm lên đỡ: “Đinh!”

Gã khua kiếm đâm tới, bị Phùng Thiếu Mị nghiêng người né. Lại định lấy thế, chợt thấy ngực lạnh toát, động tác người đàn bà quá nhanh, dao đã cắm vào ngực gã. Phùng Thiếu Mị rút dao mổ cá ra, mặc thi thể ngã ngửa ra sàn thuyền, “ầm” một tiếng.

— Tên thứ ba.

Vết thương trên bụng chảy máu ròng ròng, Phùng Thiếu Mị thoáng lảo đảo, tay vịn mạn thuyền, thở dốc từng hơi.

Bốn kẻ rơi xuống sông lục tục bơi lên.

Tiết A Ất bị gã dùng chùy còn lại quấn lấy, tiến thoái không nổi. Võ công hắn ở trên Phùng Thiếu Mị nhưng giết người thì lại là tay mới.

Lông mi dính đầy máu tươi của thích khách, Phùng Thiếu Mị nhắm mắt lau mặt, nhào tới bên mạn thuyền, vồ tên thích khách trèo được nửa chừng quật xuống sàn thuyền, thừa dịp đối phương sững người, vung dao cắt họng gã.

— Tên thứ tư.

Ném thi thể đi, ba tên còn lại đã leo lên tới nơi.

Mất máu quá nhiều, động tác của Phùng Thiếu Mị chậm đi, hiểm hóc tránh thoát dao găm lướt qua chóp mũi, bị thanh niên mặt trắng trong ba người gập cùi chỏ đánh trúng bụng. Tay hơi lỏng ra, dao mổ cá rơi xuống đất, nàng đau gập cả eo.

Thanh niên mặt trắng vươn tay chụp Phùng Thiếu Mị, hắn muốn bắt sống.

Thình lình che mặt hét thảm.

Thúy Thúy đứng trước mành trúc nhấc lên, mặt cắt không còn một giọt máu, tay giơ cao ấm trà, vừa hắt nước sôi bỏng rẫy ra.