[Ngôn Tình] Nơi Cuối Con Đường

Chương 18




Sáng sớm hôm sau lúc Chu Vân còn đang ngủ say, Điền Đông đã đi xuống lầu chạy bộ, trở về mua bánh mì mới nướng từ bên ngoài

Chu Vân trong lúc ngủ mơ bị hắn đánh thức, kêu cô ăn chút cơm sáng rồi ngủ tiếp. Cô che lại phần đầu mắt điếc tai ngơ, một lúc sau đã ngửi thấy mùi thơm của bánh mì.

Điền Đông bày một cái bàn nhỏ trên giường, phía trên là bữa sáng hấp dẫn, bánh sừng trâu cháy, một ly sữa bò nóng, trứng gà chiên và thịt xông khói, còn gọt cả trái cây nữa. Тhử‎ 𝐭hách‎ 𝐭ì𝘮‎ 𝐭гa𝘯g‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ —‎ Тгù𝘮Тг‎ u𝒚ệ𝘯.v𝘯‎ —

Cô bị bắt rời giường, vươn vai, ánh sáng ban mai chiếu vào, thưởng thức bữa sáng ngon lành trên chiếc giường ấm áp không thể hoàn hảo hơn nữa.

Cơm nước xong xuôi, hai người đi xuống lầu dạo phố. Điền Đông đến những nơi mà hằng ngày cô thường hay đến, tìm hiểu quỹ đạo cuộc sống ở Pháp của cô trong một năm qua, hơn nữa nhiệt tình đến chào hỏi ông chủ tiệm.

Hắn nhìn đám người lui tới muôn hình muôn vẻ, dặn dò cô rằng Paris cũng không an toàn, buổi tối thì đừng ra ngoài, ngày thường tốt nhất không nên ở một mình, đừng để lộ tiền ra bên ngoài.

Hắn đến nước Pháp, Chu Vân mới biết được tiếng Anh của hắn không tồi chút nào, phát âm chuẩn, chẳng qua mọi người ở nơi này rất ít nói tiếng Anh. Bởi vì trong lịch sử hai quốc gia đã từng trở mặt nhiều lần nên coi thường ngôn ngữ của đối phương.

Nhưng giống như Chu Vân lúc mới tới, hắn cũng không luống cuống, có đôi khi tiếng Anh kèm thêm động tác tay, hắn đã có thể giải quyết các vấn đề giao tiếp với người dân địa phương một cách hoàn hảo.

Ở ven đường có một tiệm chụp ảnh, hắn kéo Chu Vân đến chụp ảnh. Đây là ảnh chụp chung của cả hai ở trước quảng trường. Hắn ôm cô, đầu hai người tựa vào nhau thật sự gần, một nụ cười dịu dàng, một nụ cười khác rất rạng rỡ.

Bầu trời xanh thẳm cùng với ánh mặt trời rực rỡ, phía sau là góc nhọn của nhà thờ và đàn chim bồ câu đang bay.

Hắn nhờ ông chủ rửa cho hai tấm, hai người chọn những khung phù hợp, đóng khung ảnh, mỗi người giữ lấy một tấm.

Trước khung ảnh, Điền Đông không tránh khỏi việc viết xuống ảnh dòng lưu niệm tháng 12 năm 1995 tại Paris. Viết xong hắn lại muốn viết lên tấm trong tay Chu Vân nhưng cô không đồng ý.

Giữa trưa bọn họ đến một nhà hàng địa phương nổi tiếng về món Pháp, thời gian dùng bữa kéo dài cũng không khiến người ta cảm thấy nhàm chán. Trong quá trình dùng bữa, cả hai thoải mái trò chuyện và nhận thấy sở thích, thú vui có nhiều điểm tương đồng.

Cả hai sẽ đưa ra các chủ đề, đối phương sẽ tự nhiên nắm bắt và sau đó trò chuyện cùng nhau. Loại cảm giác này có hơi giống như quan hệ hòa hợp gắn bó lúc ân ái, cho tới cuối cùng đều có chỗ chưa đã thèm.

Thế sự có đôi khi thật là cổ quái và kỳ diệu, ngoại trừ ở trên giường, bọn họ hòa hợp một cách đáng ngạc nhiên vào mỗi ngày.

Buổi tối ở trên giường, Điền Đông khẩu giao cho cô xong thì cúi đầu hôn xuống bụng cô nhiều lần.

Vừa mới bắt đầu Chu Vân ghét bỏ hắn tra tấn mình. Sau đó cô mới hiểu rằng nỗi đau đớn về thể xác và tâm hồn bất ngờ ập đến. Cô đột nhiên rơi nước mắt không ngừng, không khỏi run rẩy toàn thân.

Hắn vẫn luôn nói xin lỗi em rồi ôm cô vào lòng, lau nước mắt vì cô, bàn tay cầm khăn không ngừng run rẩy. Chu Vân khóc không kiêng nể gì cả, trông xấu cực kỳ. Từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa bao giờ bi thương khóc đến như vậy.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi như muốn hút hết nước trong người cô đi vậy. Hắn sợ cô mất nước nên ôm cô vào lòng, bản thân hắn uống nước xong thì xoay sang mớm cho cô. Chu Vân vừa uống một hớp nước vừa cảm thấy chất lỏng ấm áp liên tục rơi trên mặt.

Điền Đông dành 9 ngày ở nước Pháp, ban ngày cả hai vừa nói chuyện phiếm vừa cùng nhau khám phá những ngóc ngách của thành phố. Buổi tối làm tình dây dưa trên chiếc giường lớn mềm mại, chuyện khóc rống trong đêm Giáng Sinh tựa như chưa từng xảy ra.

Cùng Chu Vân bước sang năm mới, ngày hôm sau Điền Đông trở về Trung Quốc. Hai người chia tay nhau tại sân bay, Điền Đông nói với cô: “Anh chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng em có thể tha thứ cho anh nhưng anh vẫn yêu cầu xa vời rằng em có thể cho phép anh theo đuổi em. Anh đã bỏ lỡ quá khứ của em, tương lai của em, anh muốn tham dự, anh muốn chia sẻ cùng em. Anh chờ em.”

Sau khi Chu Vân từ sân bay trở về thì nhìn thấy đôi tất đỏ treo trên lò sưởi còn chưa cởi ra, khi tháo xuống thì phát hiện có hai xấp franc dày, là quà của ông già Noel.

Sau khi đi làm vào đầu năm 1996, cô bắt đầu định kỳ đi gặp bác sĩ tâm lý. Khi cơ thể bị bệnh thường sẽ được quan tâm và chữa trị kịp thời, còn khi bị bệnh tinh thần thường bị bỏ mặc và ức chế.

Cô muốn nói lời tạm biệt với quá khứ mà cô luôn trốn tránh và kìm nén trong tiềm thức, cô muốn chân chính như trút được gánh nặng và giải thoát.

Cô đặc biệt phối hợp trị liệu với bác sĩ tâm lý. Lúc mới bắt đầu cũng hơi khó mở lòng vì không biết phải bắt đầu từ đâu, về sau việc điều trị dần được cải thiện, cô đã tìm ra mấu chốt của vấn đề và kê đơn thuốc phù hợp..

Cô làm như vậy là muốn tha thứ cho người khác, quan trọng nhất chính là cô cần phải tha thứ cho bản thân.

Điền Đông ở trong mắt nhân viên là người đàn ông độc thân có tiền, giàu có nhưng lại khiêm tốn, đẹp trai nhưng không có qun hệ nam nữ rối loạn, là người tham công tiếc việc và liều lĩnh. Mọi người thường xuyên lét bàn luận sau lưng vời cuộc sống của hắn.

Những người lớn tuổi coi hắn như một nguồn tài nguyên chất lượng cao, muốn giới thiệu đối tượng cho hắn. Những người nhỏ tuổi thì tự mình mỗi ngày trang điểm hoa hòe lộng lẫy, nóng lòng muốn thử.

Đối với sinh hoạt tình cảm hai năm gần đây của ông chủ, cùng với hành vi mỗi năm trước sau Tết Nguyên Đán đều sẽ biến mất mấy ngày, mọi người cũng đều có ý nghĩ của riêng mình.

Tất cả các câu hỏi đã được trả lời khi ai đó nhìn thấy một bức ảnh của hắn trên bàn làm việc, gián điệp trở lại văn phòng mồm năm miệng mười với mọi người.

“Lúc em tìm anh ấy ký tên thì quang minh chính đại nhìn sang, wow, người phụ nữ kia thật là xinh đẹp và quyến rũ, khó trách ông chủ ôm chặt như vậy, cười giống như hái hoa tặc.”

“Em so sánh gì thế kia, không muốn sống hả, rõ ràng là ông chủ ngọc thụ lâm phong, đẹp trai vạn người mê, ong bướm điên cuồng bay tới. Mau nói mau nói, em có hỏi ông chủ cô ấy là ai không?”

“Ha ha, tất nhiên, ông chủ nói là đối tượng của ảnh.”

“Thế thời gian dài như vậy sao trước nay cô ấy không tới công ty tuyên thệ chủ quyền. Nếu là chị, chị phải rêu rao mỗi ngày, một đám yêu tinh đều lui ra hết cho chị.”

“Đừng lo lắng, đây cũng là vấn đề thứ hai của em, ông chủ nói hiện tại cô ấy đang ở nước Pháp”

“A ~ trách không được, ưu tú như vậy, người ở xa vạn dặm còn có thể kiểm soát được, quản được ông chủ cả ngày thủ thân như ngọc vì cô ấy, quá lợi hại. Tới, đỡ chị, tâm tình chị không được tốt, quyết định giữa trưa em mời chị ăn cơm.”

Ngay sau Tết năm 1997, Chu Vân nhận được điện thoại của bạn cùng lớp. Bạn học hào hứng nói với cô rằng một công ty nước ngoài lớn hơn ở Paris đã vào Trung Quốc vào năm 1996. Sau khi có chỗ đứng vào năm ngoái, họ sẽ tuyển dụng nhân tài ở Trung Quốc trong năm nay.

Người phụ trách khu vực Trung Quốc là bạn học của anh họ cô ấy lúc du học ở Anh. Anh ấy đã nhờ anh họ cô ấy giới thiệu những ứng viên phù hợp cho mình..

Tuy rằng sau này cô về nước sẽ không tiện mua đồ như bây giờ nhưng đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, đặc biệt cô có kinh nghiệm trong các ngành tương tự và đã làm việc tại trụ sở nước ngoài hai năm nên đơn giản cô là ứng cử viên sáng giá nhất.

Có thể sinh sống ở nước ngoài một đoạn thời gian, tích lũy kinh nghiệm và kiến thức, lâu dài vẫn phải quay về nước phát triển.

Cô động lòng. Bạn học của anh họ rất nhanh đã liên hệ với bạn cô. Bởi vì cô đang ở nước ngoài nên có thể phỏng vấn trước tại trụ sở Pháp, người phỏng vấn rất quan tâm đến hồ sơ làm việc của cô ấy và khen ngợi cô ấy trong buổi phỏng vấn.

Cuối cùng cô cũng thông qua phỏng vấn, địa điểm của công ty mới là ở tại Thượng Hải.

Sau đó cô đã nộp đơn từ chức với công ty. Cấp trên luôn giữ cô lại, đưa ra điều kiện phong phú hơn. Sau đó trong cuộc nói chuyện mới biết được nguyên nhân cô từ chức, vì thế đã ôm cô thật lâu và chúc phúc.

Kế tiếp chính là bàn giao công việc và làm nhiều thủ tục khác nhau, trong lúc bận rộn, cô đã gửi một lá thư.

Mọi bụi bặm đều lắng xuống, cô đã tìm được bình yên cho riêng mình.