10 giờ sáng, ca phẫu thuật của Zi kết thúc một cách thuận lợi. Bác sĩ nói khi thuốc mê hết tác dụng thì con bé sẽ tỉnh lại, nhưng hiện tại đã quá 9 giờ tối rồi, thấy con cứ nằm yên như vậy khiến lòng tôi vô cùng bứt rứt.
Sở Đông Quân từ phòng bên đi vào, thấy tôi vẫn ngồi ở cạnh giường con thì nhẹ nhàng nói.
“Con sẽ sớm tỉnh thôi, em nghỉ ngơi chút đi, anh sẽ ngồi đây với con.”
“Em không sao, anh đang bị thương.” Tôi cười đáp
Sở Đông Quân khẽ thở dài, anh đưa chiếc khăn ấm về phía tôi.
Tôi đứng dậy, nhận lấy chiếc khăn. “Em ổn mà, anh đừng cứ thế mà cử động được không? Vết khâu vẫn còn mới, không cẩn thận nó lại chảy máu mất.”
“Chỉ là cử động nhẹ thôi. Em đó, bản thân sắp thành gấu rồi mà cứ nói không sao.”
Tôi cười, đưa chiếc khăn vỗ vỗ lên mặt, hơi ấm ẩm m ướt từ khăn khiến cả người tôi tỉnh hẳn.
“Thanh Thanh này….” Sở Đông Quân ấp úng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời ra sao.
“Hả?”
“Em…em có thể giúp anh cởi nó ra không, anh muốn thay đồ một chút” Anh vừa nói vừa chỉ vào chiếc áo đang mặc trên người.
Cũng phải, bây giờ anh đâu thể tự ý mà cử động được.
“Vậy đi thôi” tôi nói
Sau đó tôi dìu anh về phòng, giúp anh thay quần áo.
————————
Cùng lúc đó tại bệnh viện tư nhân, phòng chăm sóc đặc biệt.
Một người đàn ngồi trên chiếc ghế sofa dài, hai chân hắn vắt chéo, trên tay là điếu thuốc lá sắp cháy hết. Vẻ mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn người đang nằm trên chiếc giường bệnh kia -Hạ Tuyết.
“Cô ta chưa tỉnh lại đâu, còn sống là may rồi.” Kỳ Diêm từ ngoài đi vào, thấy vậy liền nói.
“Ừ”
“Cố Nguỵ, cả đống tàn thuốc này là của anh hả?” Kỳ Diêm kinh ngạc lên tiếng, sau đó nhanh chân đi đến mở cửa sổ. “Toàn khói, anh tính để cô ta không chết vì bệnh mà chết vì khói sao?”
Nói xong, Kỳ Diêm liền đi đến trước mặt Cố Nguỵ, thoạt rồi cướp điếu thuốc từ tay hắn, miệng nhằn: “Anh muốn nổ phổi à?”
Cố Nguỵ không nói gì, nhưng Kỳ Diêm biết hiện tại người đàn ông này đang rất khổ tâm. Người anh yêu thương nhất lại không tin tưởng, ngay cả con cũng không thể nhận. Nhìn Cố Nguỵ như vậy, tâm trạng của Kỳ Diêm vô cùng bức bách.
“Cậu nghĩ sao về việc này?”
Kỳ Diêm trầm mặc, một lúc lâu sau thì lên tiếng.
“Cô ta bị đâm tổng cộng 3 nhát, đầu còn bị vật nặng đánh từ phía sau.” Kỳ Diêm thở dài “Cả người bầm tím thế kia, em chắc là cô ta phải chịu tra tấn dã man đó. Bản thân thương tích như vậy mà vẫn có thể trốn ra ngoài và lao vào đầu xe em, hẳn là không muốn bị bỏ mạng ở đó.”
“Cậu nói cô ta lao vào đầu xe cậu?”
“Đúng vậy. Cũng may lúc đó là ngã rẽ, nếu không với tốc độ có của em…e là giờ này cô ta đã không thể nằm đây rồi”
Cố Nguỵ không ngờ tên Gin lại quen biết được Hạ Tuyết, càng không ngờ họ bắt tay hại anh và Thanh nhưng điều khiến hắn khó hiểu là hai người họ đang ngồi chung thuyền vậy tại sao lại để cô ta sống không bằng chết như thế này? Giờ chỉ mong cô ta sớm tỉnh lại, khi ấy mọi chuyện mới sáng tỏ.
Kỳ Diêm ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ bất cần nhìn theo bóng lưng Cố Nguỵ.
“Anh định để chị dâu em hiểu lầm mãi sao?”
Cố Nguỵ thở dài, đâu cũng chính là tiếng lòng của hắn sau đó hắn đứng lên đi về phía cửa sổ, ánh mắt cô đơn nhìn vào khoảng không vô định.
“Tạm thời cứ để cô ấy hiểu lầm đi.”