Sắc trời lúc hoàng hôn đẹp đến động lòng người, xe của Cố Nguỵ chuyển hướng ra khu vực ngoại thành, dừng lại tại một khu nghỉ dưỡng lớn. Không gian ở đây rất lớn. Bao phủ là mái vòm thuỷ tinh được thiết kế cách điệu. Những người có mặt ở đây đa số đều là giới thượng lưu.
Lúc mới ra khỏi công ty, hắn nói: “Hôm nay muốn đưa em đi chơi, đi xa một chút, ăn gì đó thật ngon.”
Tôi liền hỏi: “Vậy bình thường em không được ăn ngon hả?”
“…”
Hắn đưa tôi vào bên trong. Cả hai lên tầng 2 dùng bữa.
Không nếm không biết, các món ăn của nhà hàng này đúng là mĩ vị, thơm mà không ngán.
Hắn gọi rất nhiều món như thể sợ tôi ăn không đủ no. Tôi cũng chẳng e ngại, ăn hết những món hắn gọi lên.
Ăn uống no nê xong, Cố Nguỵ đưa tôi lên tầng trên cùng của khu nghỉ dưỡng.
Do là tầng 25, lại thiết kế theo phong cách kính hiện đại nên từ trên này, tôi có thể ngắm nhìn gần như toàn bộ phía nội thành xa xa.
“Đẹp không?” Cố Nguỵ chống tay lên bàn, nhìn dáng vẻ đang ôm đĩa hoa quả của tôi.
Tôi dơ ngón cái ra, điệu bộ tán thưởng lên tiếng: “Đầu óc nhà thiết kế quả thật quá phi thường rồi!”
Cô Nguỵ không nói gì, lấy miếng táo từ tay tôi đưa lên miệng.
Tôi quay ra nhìn hắn, vừa nãy hắn nói không ăn, bây giờ lại lấy táo từ tay tôi….thật khó hiểu!
Tôi cau mày, đánh mắt xuống mặt bàn nhằm ám chỉ: ‘Trên bàn có, sao anh không lấy?’
Hắn thản nhiên như không, cười cười, coi như không thấy biểu hiện của tôi.
Khi tôi còn tưởng hắn sẽ giữ vẻ mặt gợi đòn đó mà nhìn tôi thì đột nhiên lên tiếng: “Quá khen!”
“Hả?” Tôi khó hiểu, cái tên này có phải trong lúc tôi không để ý đã đụng đầu vào đâu rồi sao? “Khen anh? Em khen cái gì?”
Khéo môi hắn cong lên, ngữ điệu mập mờ:
“Không phải em vừa khen anh sao?”
Đại não tôi trở lên mông lung. không hiểu ra hàm ý của hắn.
Vừa nãy câu chuyện giữa tôi và hắn chỉ có xoay quanh một vài vấn đề linh tinh, cái gì mà đẹp không?….Hả?
Tôi giật mình, quay ngoắt sang nhìn hắn: “Anh…anh….”
“Ừ!”
“Thật sao, từ bao giờ!”
“Lâu rồi, lúc đó anh đang ở nước ngoài.” Thấy hai mắt mở tròn vì ngạc nhiên của tôi, hắn cong môi cười, từ từ giải thích: “Sau một tháng xử lý xong chuyện của công ty….”
Nói đến đây, ánh mắt hắn tự nhiên chùng xuống. Nhìn ra khoảng không vô định. “Muốn trở về, nhưng không được. Để giết thời gian anh hay lui tới Club, có duyên gặp một người, lâu dần lại trở thành bạn. Cậu ta là nhà thiết kế trang sức khá nổi tiếng, gốc hoa. Tiếp xúc nhiều thành ra anh cũng hứng thú với lonhx vực thiết kế.”
Tôi không biết nói gì, chỉ ngồi nghe hắn kể.
Cố Nguỵ quay sang nhìn tôi, ánh mắt không giấu được nỗi thống khổ “ Năm đó anh không ngờ Lâm Như lại đến tìm em, cô ta là chị gái của Lâm Nhu, vì muốn em gái mình được gả và Cố gia, không ngại chuyện sáp nhập công ty, lấy được sự tín nhiệm của gia đình anh. Lúc đó công ty bên nước ngoài gặp rắc rối, vì không muốn em lo lắng nên đã giấu chuyện đó, cũng muốn khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thoả sẽ dẫn em về ra mắt ba mẹ….”
“Cố Nguỵ, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, giờ nhắc lại làm gì nữa.” Tôi cắt ngang lời hắn.
Cố Nguỵ không nói gì nữa, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài của hắn. Hắn cúi xuống, giọng có chút lạc đi: “Đứa bé khi đó….tại sao em lại bỏ nó, có phải vì anh, vì là con của anh…”
“Cố Nguỵ.” Tôi chặn lại lời nói của hắn.
Nhớ lại chuyện trước đây, sau khi tôi bỏ đến thành phố C một thời gian, hành vạn lần đều không nghĩ sẽ gặp hắn ở bệnh viện. Lúc đó sắc mặt của hắn không tốt, hình như đã gầy đi rất nhiều. Hai người bốn mắt nhìn nhau tại hành lang, tôi vô thức lùi lại nhưng bị hắn giữ chặt tay. Tôi rất sợ, sợ hắn phát hiện chuyện tôi mang thai, bàn tay vô thức mà vò chặt tờ giấy siêu âm. Ánh mắt hắn cũng vì sự khẩn trương của tôi mà nhìn xuống tờ giấy. Khi tôi còn tưởng sẽ kiếm đại một lý do nào đó rồi rời đi, nhưng người tính không bằng trời tính, Cẩn Mai từ quầy thuốc đi ra, mắt nhìn hoá đơn thuốc và nói: “Bác sĩ khoa sản nói thuốc này sẽ giúp cậu…”
“Cẩn Mai!” Tôi lớn tiếng cắt ngang, Cẩn Mai cũng giật mình ngẩng mặt lên, nhìn thấy Cố Nguỵ, bản thân cô cũng đã biết mình lỡ lời.
“Em….Theo anh về đi” Cố Nguỵ dùng lực kéo tay tôi
“Bỏ ra…anh làm tôi đau đó”
Hắn nhìn chằm chằm tôi, mắt đỏ ngàu: “Sao lại giấu anh chuyện em mang thai?”
Tôi cười chua chát, giờ nói với hắn còn ý nghĩa gì nữa…tôi không muốn trở thành gánh nặng của hắn, cũng không muốn cản trở sự nghiệp của hắn.
Tôi trừng mắt, ngăn hàng nước mắt có thể tràn ra bất cứ lúc nào, tôi gằn lên từng chữ: “Anh nghe cho rõ đây: Không có đứa trẻ nào hết…đứa trẻ đó giờ không còn nữa.”
Nói xong, bản thân tôi cũng không ngờ mình có thể thốt ra những lời đó. Cố Nguỵ buông tay tôi, hai mắt mở to như không tin vào tai mình, cả người như chết lặng nhìn tôi. Không để hắn nói thêm lời nào, tôi kéo tay Cẩn Mai, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Xuống đến hần xe, tôi ngồi sụp xuống, nước mắt không kìm thêm được nữa mà thi nhau rời xuống. Tôi khóc nức nở. Cẩn Mai không nói gì, ngồi xuống ôm tôi…..
Những lời khi ấy của tôi có lẽ đã đã làm hắn tổn thương, làm hắn day dứt đến mức khắc cốt ghi tâm.
Lời nói của hắn như vết dao, nhẹ nhàng cứa vào tim tôi. Mắt tôi rưng rưng nước: “Cố Nguỵ….anh đừng nói như thế….”
Hắn ngẩng lên nhìn tôi, hai mắt đã đỏ từ lúc nào, chưa bao giờ tôi thấy hắn yếu đuối như thế.
“Có chuyện này em muốn nói cho anh biết…” Giọng tôi nghẹn hẳn đi, cứ nghĩ bí mật này sẽ được tôi chôn vùi mãi mãi, nhưng có lẽ đã đến lúc tôi phải nói ra rồi.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, vừa định lên tiếng thì điện thoại đổ chuông.
“Là Dì Giang.” Tôi nói, sau đó bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền tới là giọng nói gấp gáp của Dì Giang. Vì quá sợ hãi mà trở nên ngắt quãng.
Điện thoại trên tay tôi rơi xuống, những lời nói sau đó của Dì Giang tôi không còn nghe rõ nữa. Tôi đẩy ghế, lảo đảo đứng lên.
Cố Nguỵ chưa hiểu chuyện gì, hắn vội đỡ lấy tôi, vội lên tiếng: “Thanh, có chuyện gì vậy?”
“Zi…Zi…con bé mất tích rồi!”