[Ngôn Tình] Nghiện Ngọt

Chương 17




Kỷ Nhân đã trả một năm tiền thuê nhà, thuận lợi lấy được chìa khóa.

Căn nhà này để trống đã lâu, trên đồ đạc đóng một lớp bụi dày, cô phải mất hai ngày để dọn dẹp, cuối cùng mới có thể vào ở.

Hôm sau chuyển đến, cô hẹn Đoạn Ngẩng ăn cơm trưa cùng nhau.

Hơn mười giờ cô ra khỏi nhà, bên ngoài mặt trời hơi chói chang, Kỷ Nhân căng dù, đi đến cửa tiểu khu, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Đoạn Ngẩng.

Vừa mới soạn xong một câu, còn chưa kịp gửi đi, bên tai liền vang lên tiếng bước chân, hình như là đang đi về phía cô.

Kỷ Nhân ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Tú Vân và Hướng Khang.

Tô Tú Vân đoán được cô sẽ ra ngoài thuê nhà. Mấy ngày nay bà ta hỏi thăm từng người môi giới, gần đó có hơn 100 công ty môi giới lớn nhỏ.

Ban đầu nhân viên từ chối tiết lộ thông tin của khách hàng, bà ta nói dối đối phương rằng Kỷ Nhân vì mâu thuẫn với gia đình nên mới bỏ nhà đi, cuối cùng từ bọn họ tìm ra tin tức của cô.

"Nhân Nhân, dì tìm thấy con rồi." Tô Tú Vân tiến lên vài bước, kích động nắm lấy tay cô.

Hốc mắt bà ta đỏ lên, giọng điệu sám hối nói: "Tiểu Khang nó biết sai rồi, con nể tình chúng ta là người một nhà, đại phát từ bi tha cho nó một lần đi! Chỉ cần con đồng ý viết một tờ đơn bãi nại, sau này dì nhất định làm trâu làm ngựa bù đắp cho con."

"Tiểu Khang năm nay mới 17 tuổi thôi, là độ tuổi trưởng thành, nếu vào tù, không những không thể thi vào đại học mà về sau chắc chắn cũng không thể tìm được việc làm, đời này của nó sẽ bị hủy hoại!"

Tô Tú Vân nói đến nghẹn ngào, khẩn cầu nói: "Dì chỉ có một đứa con trai là Tiểu Khang, Nhân Nhân con xem lúc trước dì cưu mang con một thời gian, nể mặt dì con tha thứ cho nó đi."

Bà ta quay đầu nhìn Hướng Khang, Hướng Khang nhanh chóng hiểu ý, trực tiếp tự tát vào mặt mình một cái, thành khẩn thừa nhận lỗi lầm của mình: "Nhân Nhân, anh sai rồi. Tối hôm đó anh nhất thời hồ đồ, anh không dám nữa đâu, cầu xin em tha thứ cho anh lần này."

Mấy ngày nay ở trại tạm giam, Hướng Khang đắc tội với lão đại, nghĩ tới thảm cảnh nhà tù mình sẽ gặp phải trong tương lai, cậu ta thực sự hối hận đến thắt ruột.

Kỷ Nhân dùng chút lực thoát khỏi lòng bàn tay của Tô Tú Vân, ánh mắt nhìn Hướng Khang.

Hướng Khang đã gầy hơn rất nhiều, tóc tai bù xù, hốc mắt hõm sâu, râu ria xồm xoàm.

Vẻ mặt chán nản, đôi mắt thỉnh cầu hèn mọn.

Trên người không có khí chất của một chàng trai 17-18 tuổi, có thể thấy cậu ta đã phải chịu khổ rất nhiều trong mấy ngày ở trại tạm giam.

Kỷ Nhân nhìn cậu ta, nhưng không có chút đồng tình nào.

Lòng tốt phải đặt đúng chỗ.

Tối hôm đó, cô vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng, không ngừng giãy giụa, khóc lóc cầu xin cậu ta buông tha cho cô. Nhưng cậu ta lại dùng sức bắt lấy tay của cô, còn kéo váy ngủ của cô ra.

Khi đó, trên khuôn mặt ngang ngược của cậu ta nở một nụ cười hưng phấn, như thể dùng sức mạnh trời cho của mình để bắt nạt cô là một điều đáng tự hào.

Cho đến khi cậu ta phải trả giá vì hành động của mình, lại bày ra bộ dáng đáng thương như vậy.

Kỷ Nhân không quan tâm cậu ta có thực sự hối cải hay không, bởi vì dù là thật hay giả, cô cũng không muốn tha thứ cho cậu ta.

"Cảm ơn dì lúc trước cưu mang con, nhưng mỗi tháng ba con đều gửi phí sinh hoạt cho dì, con không có ăn uống miễn phí."

"Đối với cái đơn bãi nại kia..." Giọng nói của cô bình tĩnh kiên quyết, "Con tuyệt đối sẽ không viết. Cho dù hai người có cầu xin con bao nhiêu lần, con đều sẽ trả lời như vậy."

Cô đang định bỏ đi, Tô Tú Vân từ phía sau túm chặt lấy cánh tay cô, thẹn quá thành giận chất vấn: "Con nhỏ chết tiệt kia, sao mày lại độc ác như vậy, con trai của tao cũng chưa làm gì mày, mày phải thấy nó ngồi tù mới vui vẻ sao!"

Bà ta đang mắng đến hăng say, phía sau truyền đến một tiếng hét đau đớn.

Tô Tú Vân quay đầu nhìn lại, thì thấy Đoạn Ngẩng không biết đã tới đây lúc nào, đá Hướng Khang lăn trên mặt đất.

Bà ta còn chưa kịp phản ứng, Hướng Khang đã bị đấm hai phát vào mặt, cậu ta hoàn toàn không có sức chống cự, cái mũi bị đánh sưng lên, chảy ra máu mũi màu đỏ tươi.

Tô Tú Vân vội vàng kéo Đoạn Ngẩng ra, nhưng sức lực của chàng trai rất mạnh, lúc này giống như một dã thú điên cuồng, bà ta căn bản không kéo nổi anh.

Đoạn Ngẩng muốn đánh chết tên súc sinh này từ lâu rồi.

Vừa nhớ tới đêm khuya hôm đó, cô gái nhỏ mặc váy ngủ, lẻ loi ôm đầu gối ngồi ở trên đường, lửa giận trong lòng anh như núi lửa phun trào ra.

Kỷ Nhân cũng vội vàng kéo Đoạn Ngẩng ra, cô sợ nếu thật sự đánh chết người, anh sẽ gặp rắc rối.

Trên cổ tay truyền đến một cảm giác mềm mại và lạnh lẽo, giọng nói của cô gái nhỏ có chút sốt ruột: "Đoạn Ngẩng, anh đừng đánh nữa, pháp luật sẽ trừng phạt anh ta."

Đoạn Ngẩng nghe lời buông tay đang nắm cổ áo của Hướng Khang ra.

Anh đứng lên, sau đó tàn nhẫn đạp cậu ta thêm một cái, đôi mắt u ám, giọng nói lạnh như băng: "Nếu lại đến đây làm phiền cô ấy, tao thấy mày một lần liền đánh một lần."

Tô Tú Vân không rảnh lại đi làm phiền Kỷ Nhân, bà ta đỡ Hướng Khang dậy, khẩn trương đau lòng xem kỹ vết thương của con trai.

Kỷ Nhân và Đoạn Ngẩng đi đến trạm xe buýt, xe buýt vẫn chưa tới, hai người ngồi chờ trên băng ghế.

Đoạn Ngẩng cúi đầu, ánh mắt nhìn vào bóng đen ở dưới chân.

Anh có thể cảm giác được cơn tức giận trong lòng vẫn chưa tiêu tan, không cần soi gương cũng biết lúc này mặt của mình nhất định có chút hung hãn.

Anh nhớ lại vừa rồi anh có hơi mất kiểm soát, không biết có dọa cô sợ hay không.

"Đoạn Ngẩng."

Anh nghe thấy cô gọi mình, cố gắng hết sức thu lại vẻ mặt tức giận, mới quay đầu nhìn cô.

Kỷ Nhân chỉ tay anh.

Đoạn Ngẩng nhìn thấy trên tay mình dính máu, đó là của Hướng Khang, anh rất ghét bỏ, lập tức lấy từ trong túi quần ra một gói khăn giấy.

Máu đã khô một chút, lau mạnh vài lần nhưng vẫn không ra.

Đoạn Ngẩng nhíu mày, một bàn tay trắng nõn duỗi ra.

Anh nhìn nghiêng, lông mi của cô dài và dày, nhẹ nhàng rũ xuống, trong tay cầm khăn giấy ướt, lau vết máu khô trên tay anh.

Đến giữa trưa, mặt trời lên cao, nền xi măng nóng như bị thiêu, ngay cả gió cũng khô khốc.

Cái chạm kia lạnh như băng thấm vào từng tấc da thịt, lửa giận trong lòng anh tan biến sạch sẽ.

***

Hai người đến siêu thị Walmart cách nhà vài trạm dừng để mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó trở về nhà.

Căn nhà tuy nhỏ nhưng nhà bếp được trang bị đầy đủ tiện nghi, còn có một cái lò nướng nhỏ.

Kỷ Nhân làm món cánh gà nướng sốt mật ong, mực xào ớt xanh và một nồi đậu hủ khô.

Vốn dĩ cô muốn làm thêm bún thịt heo, nhưng Đoạn Ngẩng kiên trì nói hai người ăn ba món là đủ rồi, có khi còn ăn không hết.

Cô đành phải từ bỏ.

Đoạn Ngẩng đem đồ ăn đặt lên cái bàn vuông nhỏ trong phòng khách, ba món ăn không chỉ có mùi thơm, mà còn có màu sắc phong phú, khiến người ta nhìn liền rất muốn ăn.

Anh cầm lấy chén sứ nhỏ bên cạnh bàn, dùng muỗng gỗ múc đầy một chén cơm đưa cho Kỷ Nhân, sau đó mới múc cơm cho mình.

"Ăn ngon không?" Kỷ Nhân đợi anh ăn một con mực, háo hức nhìn anh, có hơi chờ mong cùng với khẩn trương hỏi.

"Rất ngon." Đoạn Ngẩng cười nói, tựa hồ cảm thấy không đủ, lại bổ sung một câu: "Đây là món ngon nhất mà tôi từng ăn."

Kỷ Nhân biết những lời này phần lớn là khích lệ, nhưng nghe xong vẫn không nhịn được cong mắt lên, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Ăn xong một bữa cơm, trên ba dĩa đồ ăn không còn chút đồ ăn thừa nào, Đoạn Ngẩng chủ động nói muốn rửa chén.

Kỷ Nhân cúi đầu lựa chọn, từ trong túi đào vừa mua chọn ra hai quả đào to và đẹp nhất.

Điện thoại trên bàn trà rung lên, cô liếc nhìn, điện thoại của Đoạn Ngẩng hiện lên một tin nhắn Wechat.

Cô đi rửa đào, đứng ở bên cạnh Đoạn Ngẩng, thuận miệng nói: "Wechat của anh có tin nhắn mới, là của Phạm Tử Ngọc gửi cho anh."

Tiếng nước chảy ào ào, Đoạn Ngẩng đứng trước bồn rửa chén, nhỏ vài giọt nước rửa chén lên chén dĩa: "Không sao, chút nữa tôi xem cũng được."

Kỷ Nhân rửa đào xong, đặt chúng vào một cái chén thủy tinh sạch sẽ, sau đó ngồi trên sô pha, đợi anh đến rồi cùng nhau ăn.

Chỉ có ba cái dĩa và hai cái chén, Đoạn Ngẩng nhanh chóng rửa xong, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, trong tầm mắt lập tức xuất hiện một quả đào lớn màu hồng nhạt.

Giương mắt nhìn thì thấy đôi mắt của cô gái nhỏ cong lên, nở nụ cười: "Ăn trái cây tráng miệng."

Đoạn Ngẩng cũng mỉm cười, cầm lấy quả đào từ trong tay cô.

Cắn một miếng, quả đào giòn giòn, rất ngọt.

Tay trái của anh cầm lấy điện thoại trên bàn trà, mở khóa bằng vân tay, mấy cái tin nhắn Wechat hiện ra vèo vèo.

【 Phạm Tử Ngọc 】: Anh Ngẩng, anh đang làm gì vậy? Em mời anh chơi game lâu rồi cũng không thấy anh trả lời, dạo này ở nhà chán muốn chết.

【 Phạm Tử Ngọc 】: Nếu không chúng ta rủ Đỗ Lương đi chơi Chạy Thoát Mật Thất đi, gần nhà em có một cửa hàng mới mở, nghe nói đó là một trải nghiệm nhập vai, hiệu ứng kinh dị rất thú vị.

Phản ứng đầu tiên của Đoạn Ngẩng là từ chối, sau đó nghĩ đến lần trước đi chơi trò chơi nhập vai Script Kill gì đó, Kỷ Nhân đã chơi rất vui vẻ.

Gần đây xảy ra nhiều chuyện, đưa cô đi chơi để thư giãn cũng tốt.

Anh nhìn về phía Kỷ Nhân, đưa điện thoại cho cô xem: "Cô muốn đi chơi cái này không?"

Kỷ Nhân còn đang suy nghĩ buổi chiều nên cùng với Đoạn Ngẩng làm gì, nghe thấy là trò chơi Chạy Thoát Mật Thất, cảm thấy rất thú vị nên gật đầu.

Đoạn Ngẩng trả lời tin nhắn của Phạm Tử Ngọc, vô cùng đơn giản và dễ hiểu.

Kỷ Nhân đang gặm quả đào ở bên cạnh, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của quả đào.

Cô do dự nói: "Anh nói với anh ấy một tiếng là có tôi đi theo đi, nếu không chưa nói gì tôi đã đi theo, tôi cảm thấy không tốt lắm."

Đoạn Ngẩng: "Được."

Anh cầm quả đào bằng tay phải, cầm điện thoại bằng tay trái, nhưng vẫn gõ chữ rất nhanh.

【 Đoạn Ngẩng 】: Kỷ Nhân cũng tới.

Tin nhắn được gửi đi, trên cùng của màn hình điện thoại hiển thị rằng đối phương đang nhập tin nhắn.

Một giây, hai giây, ba giây.

Mười mấy giây trôi qua, khung chat vẫn trống rỗng, vẫn là "Đối phương đang nhập tin nhắn...".

Kỷ Nhân vừa gặm quả đào vừa nhìn vào điện thoại, đợi một lúc lâu vẫn không nhận được hồi âm.

Cô nghi hoặc: "Có phải tôi đi cùng nên bất tiện không, nếu vậy tôi không đi nữa."

Đoạn Ngẩng hiểu quá rõ bạn của mình, hai lần gặp Kỷ Nhân lần nào mắt của họ cũng sáng lên.

Nghe nói cô muốn đi, phỏng chừng cầu mà không được.

Anh đang muốn nói gì đó, màn hình sáng lên, một tin nhắn được chờ đợi từ lâu đập vào mắt hai người.

【 Phạm Tử Ngọc 】: Aaaaaaaaaaaaaa, cô tiên nhỏ cũng muốn tới sao??! Anh Ngẩng, sao anh không nói sớm hơn một chút!! Em lập tức đi gội đầu!!!

Kỷ Nhân: "..."

Đoạn Ngẩng: "..."

***

Chạy Thoát Mật Thất ở gần nhà của Phạm Tử Ngọc.

Cậu tới nhanh nhất, khi nhìn thấy Kỷ Nhân và Đoạn Ngẩng, cánh tay giơ cao, chào đón nồng nhiệt, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Tôi ở đây!"

Đoạn Ngẩng và Kỷ Nhân đi qua chỗ cậu.

Vài phút sau, Đỗ Lương cũng tới.

Sau khi mua vé, nhân viên bắt đầu nói cho bọn họ một số việc cần chú ý: "Chạy Trốn Mật Thất này có chủ đề là bệnh viện, chứa rất nhiều yếu tố kinh dị, ngoài ra còn có NPC."

"Nếu người chơi cảm thấy thực sự sợ hãi, có thể chủ động yêu cầu được đưa ra khỏi trò chơi. Tuy nhiên sau khi trò chơi kết thúc, những người chơi bỏ cuộc giữa chừng cần phải viết một lá thư thú nhận."

Nói rồi lấy ra một xấp giấy A4.

Mọi người đều xem, nhìn thấy trên đầu tờ giấy có ba chữ in đậm rất to: Thư thú nhận.

Dòng chữ phía dưới——

Tôi là một người nhát gan, thật sự không dám tiếp tục chơi nữa, bởi vậy xin rời khỏi cuộc chơi, tôi cam tâm tình nguyện ký vào bức thư thú nhận này, tôi thừa nhận tôi thật sự rất nhát gan!!!

Cuối cùng, ở dưới góc bên phải có một khoảng trống để ký tên và ấn vân tay.

Đỗ Lương "xì" một tiếng: "U là trời, viết mấy thứ này cũng xấu hổ quá đi. Cho dù hôm nay tôi có bị hù chết ở trong đó, cũng sẽ không bao giờ xin rời khỏi trò chơi!"

Phạm Tử Ngọc muốn xây dựng hình tượng cao lớn uy mãnh trước mặt Kỷ Nhân, nói lên lý tưởng hào hùng của mình: "Đúng vậy, là đàn ông thì không được bỏ cuộc giữa chừng!"

Lúc này, có bốn năm người vừa mới kết thúc trò chơi, cùng nhau bước ra từ bên trong.

Một người hơn 20 tuổi, thể trạng cường tráng, cánh tay xăm trổ đang được người bạn đi cùng dìu đi.

Sắc mặt người đó tái nhợt, bước đi uể oải, nhìn giống như là rất hoảng sợ.

Cô gái còn chưa bình tĩnh, ô ô ô khóc lóc nói: "Quỷ ở trong đó đáng sợ quá, em thề em sẽ không bao giờ chơi trò này nữa."

Kỷ Nhân nhìn cảnh này: "..."

Cô hơi khẩn trương, vì chờ đợi tới lượt mà có chút lo lắng.

Nhưng nếu bỏ cuộc giữa chừng, phải viết lá thư thú nhận kia thì xấu hổ lắm.

Vừa nghĩ tới đây, điện thoại trong lòng bàn tay run lên, cô cúi đầu nhìn xem, là Đoạn Ngẩng gửi tin nhắn tới.

Cô nghi hoặc, hai người đang ngồi gần nhau, sao không nói mà phải gửi Wechat?

Chọc vào điện thoại, cô thấy nội dung tin nhắn.

【 Đoạn Ngẩng 】: Nếu sợ, nói với tôi một tiếng, tôi sẽ ra ngoài cùng cô.