[Ngôn Tình] Mạch Thượng Hoa Khai

Chương 4




7

Ánh mắt tha thiết của bà ta rơi vào trên mặt phụ thân, phụ thân buông đũa xuống, nở ra một nụ cười ôn nhu: "Mất mặt sao?"

Nụ cười trên khóe môi công chúa cứng lại.

Phụ thân cầm lấy khăn trên bàn lau miệng cho công chúa, ngữ khí nhẹ nhàng:

"Công chúa của ta ơi, nàng trước khi kết hôn thất đức, mọi người đều biết, người bên ngoài đều nói ngươi là một ả đàn bà không biết xấu hổ, bây giờ tổ chức một hôn lễ lớn chẳng phải là để cho người ta chê cười nàng lần nữa sao?"

Ánh mắt công chúa đỏ lên, nước mắt trào ra, phụ thân khẽ chậc một tiếng, trong mắt có vài phần ý cười:

"Khóc cái gì? Ta thích loại hàng không biết xấu hổ như nàng, thủ đoạn trên giường của công chúa so với những kỹ nữ thanh lâu thấp hèn kia tốt hơn nhiều, nam nhân thích chuyện này, nàng nên lấy đây làm vinh dự mới phải."

Công chúa nhào vào trong lòng phụ thân nức nở khóc: "Chàng nói bậy!"

Khóe môi phụ thân cứng ngắc dừng một chút, thả lỏng người, nhẫn nại nói:

"Được rồi, ta biết nàng thương tâm, chẳng phải chính nàng sai tỳ nữ hạ dược cho ta sao? Bây giờ khóc cái gì?"

"Sau này nàng có hài tử, ta sẽ vì nàng làm hôn lễ thật lớn, đến lúc đó nàng nở mày nở mặt, mọi người tự nhiên sẽ hâm mộ nàng, cũng không ai dám nói bậy nữa."

Công chúa thút thít ngồi dậy, nàng vuốt bụng mình, lại ủy khuất: "Thái y nói là con trai, ngày đó chàng cũng không đến thăm ta, ta suýt nữa đau chết."

Phụ thân ôn hòa, ý cười dạt dào dỗ dành nàng: "Ta đây không phải là vì muốn tốt cho nàng sao? Bệ hạ hôm nay để cho ta làm giám sát bộ binh, nàng sinh cho ta một đứa con trai, ta ở trên triều đình vì nó cố gắng thăng tước vị, sau này, cái gì cũng là của nó."

Công chúa lúc này mới cao hứng, nàng lệnh cho thái y bắt mạch kê đơn thuốc cho nàng, nàng muốn sớm ngày vì phụ thân sinh con trai.

8

Bà ta thừa dịp phụ thân không có ở nhà, đưa ta vào trong phòng, dùng móng tay thật dài bóp mí mắt ta, nhổ lông mi của ta.

Bà ta nói đôi mắt này của ta và mẫu thân rất giống nhau, về sau nhất định sẽ giống tiện nhân đi cưới chồng người khác, bà ta sớm muộn cũng phải đem đôi mắt này của ta móc ra cho chó ăn.

Ta đau quá, nhưng ta không khóc, còn rất ngoan ngoãn đứng trước mặt bà ta, mặc cho bà ta ngược đãi, mắng chửi.

Ta cố gắng kìm nén nước mắt.

Ta không muốn ở trước mặt bà ta khóc lóc, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bà ta ở trước mặt ta khóc cho ta xem, phải đau khổ đến rơi lệ gào khóc, ít nhất, phải đau khổ hơn ta bây giờ."

Có một ngày, ta lỡ không nhìn nổi, bà ta dùng nến nhỏ vào mắt ta, ta đau đến không thể chịu đựng được, ta nhớ rõ ta rõ ràng rất cố gắng nhịn rồi, nhưng chất lỏng vẫn ồ ồ rơi xuống.

Ta rất hận chính mình, ta thật không có tiền đồ, ta làm sao có thể khóc trước mặt bà ta chứ.

Sau đó ta ngửi thấy mùi máu tanh, trong lòng lại cao hứng lên, thì ra là máu.

Chảy máu cũng tốt, chảy máu vẫn tốt hơn là rơi nước mắt.

Ta mỗi khi bị bà ta đánh chịu không nổi, sẽ lại tự nói với mình: Ta nhất định sẽ nhớ kỹ cái đau này, chỉ có nhớ kỹ đau, mối hận bà ta giết mẫu thân ta mới sẽ không phai nhạt. Lớn dần theo thời gian ta lớn lên.

Ta rất sợ, rất sợ quên đi cảm giác cả người lạnh lẽo, đau đến không thể hô hấp nôn khan kia.

Ta hận trí nhớ của ta, mẫu thân đối với ta tốt như vậy, ta vậy mà đã có chút quên mất dung mạo mẫu thân.

Ta không thể quên, ta muốn vĩnh viễn nhớ kỹ mẫu thân của ta.

Và mối thù ngày đó.

- ------