[Ngôn Tình] Mạch Thượng Hoa Khai

Chương 12




20

Trản đèn lồng sáng nhất được treo trước bài vị của mẹ.

Cha như biến thành một con người khác chỉ sau một đêm, cha dành hết tâm sức để dạy ta đạo làm vua.

Cha dành thời gian bốn năm để thu dọn tàn dư vây cánh của cũ đế và những tham quan ô lại trên triều đình, phong ta vì đế cơ, quyền hành nằm trong tay ta.

Cũng giống như ngày hôm đó, ông ngồi xổm xuống trước mặt ta, đặt tay lên vai ta: "Con nhất định phải làm một nữ đế tốt, để mẹ con cả đời được ở trong tông miếu, được người đời thờ phụng, hương khói, biết không?"

"Dạ."

Ta đáp.

Ông đưa tay muốn xoa đầu ta như khi còn bé, nhưng cuối cùng lại buông xuống: "Cha có lỗi với con, cha không cần con tha thứ cho cha, cha không phải là một người cha tốt, đời này của cha chỉ có thể sống vì mẹ con, không bên con sau này được, kiếp sau cha làm trâu làm ngựa trả lại cho con."

Ta muốn nói với ông, cha, con yêu cha và mẹ, con chưa bao giờ trách cha.

Nhưng ta không nói ra.

Để rồi nhiều năm sau này, ta vẫn luôn suy nghĩ, sao ngày đó ta không nói ra những lời này.



Tại sao vậy?

21.

Cha ta trở về phủ đệ trước kia, sống trong từ đường của mẹ.

Ông chẳng mấy khi đến gặp ta, những lúc ta đến thăm ông, ông cũng ít khi chịu gặp mặt.

Cho đến một ngày nào đó, ông nôn ra m.á.u không ngừng, ngất đi trong phủ, ta mới biết mỗi ngày ông đều dùng ngũ thạch tán (chất kịch độc).

Ta cưỡi ngựa chạy tới từ đường xem ông, ông ngã trên mặt đất, quần áo rộng mở, cả người nóng đến phiếm hồng.

Ông ôm bài vị của mẹ nằm trên mặt đất, mắt ngấn lệ, vô cùng cẩn thận hôn lên cái tên trên bài vị.

Thái y nói, ông không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.

Ông vẫy tay với ta, như vẫn còn chưa thanh tỉnh, ông hỏi ta: "Ngươi biết yểu nương không?"

Lòng ta dâng lên từng hồi chua xót.

Ông lại tiếp tục nói, lầm bầm lầu bầu, điên điên khùng khùng, lại khóc lại cười: "Nàng đã cứu ta. Ta chép sách cho con trai nhà Vương Viên ngoại, chép nhầm chữ, phạm vào điều kiêng kị. Con trai Vương Viên ngoại dẫn theo gã sai vặt đến đánh ta, là yểu nương đã ngăn họ lại, còn dùng khăn tay của nàng băng bó vết thương cho ta. Ta hỏi nàng là ai, nàng nói nàng đến phủ Vương Viên ngoại hát rong, hy vọng một thư sinh trọng sạch như ta sẽ không ghét bỏ khăn tay của loại người như nàng."

Ông lẩm bẩm, hai mắt thất thần,"Yểu nương là loại người như thế nào đâu? Ta không biết, ta chỉ biết nàng đã cứu ta, ta còn muốn trả khăn tay lại cho nàng. Khi ta lại lần nữa nhìn thấy nàng, người nàng đầy những vết thương, muốn treo cổ t.ự t.ử. Nàng lưu lạc phong trần, bị cha mẹ bán vào thanh lâu, số nàng còn khổ hơn cả ta. Nàng đã cứu ta một lần, ta cũng muốn giúp nàng một chuyện."

"Nàng đưa hết bạc nàng dành dụm được cho ta nhờ ta chuộc thân cho nàng, chuộc thân rồi, nàng chính là người của ta. Trên khế ước có viết ta có thể mua bán nàng, nhưng sao ta lại mua bán nàng cho được?"

"Nàng không có nơi nào để đi, chỉ có thể ở bên ta, hai ta tôn trọng nhau như khách"

"Nàng không cho ta đi chép sách nữa. Nàng nói nàng sẽ đem hết số bạc còn lại của nàng cho ta, hỏi ta có thể khảo được danh Trạng Nguyên trở về hay không. Nàng làm thiếp hay tỳ nữ cho ta cũng được rồi."

"Nàng hỏi đến vui vẻ, lòng ta lại nghĩ, tỳ nữ cái gì mà tỳ nữ? Yểu nương nuôi ta ăn học, còn sinh cho ta một cô con gái. Ta đương nhiên muốn nàng làm vợ ta. Vợ quang minh chính đại của ta, là người vợ tào khang khi Bùi Ngọc khốn khó, ta đương nhiên phải đối xử với nàng cho thật tốt, tuyệt không thể cô phụ nàng, sao lại có thể làm thiếp được đâu..."

"Người vợ duy nhất rửa tay làm canh thang cho ta, làm sao có thể là thiếp cho được?"



Này đó chuyện cũ năm xưa, cha ta chưa bao giờ nói với ta.

Ta chỉ nhớ năm đó năm tuổi, công chúa coi trọng cha ta, có hỏi cha ta là: "Chàng chưa từng ghét bỏ Yểu Nương là kỹ nữ thật sao?"

Cha ta giận không thể át, bị công chúa quấn lấy không chịu đựng được nữa, chửi đổng lên: "Ghét bỏ? Sao ta phải ghét bỏ một ân nhân gả cho ta khi ta khốn khó nhất? Trinh tiết là cái thứ gì, từ này vốn không nên tồn tại! Thật là nhảm nhí! Yểu nương không có lựa chọn, là thế đạo này sai, không phải nàng sai, nàng lại có lỗi gì! Cái sai lớn nhất của nàng là thân vì nử tử, để rồi bị cha mẹ bán vào thanh lâu với mười đồng. Tâm địa yểu nương trong sạch hơn tất cả các ngươi, trong sạch hơn tất cả những tên súc sinh thích làm bộ làm tịch trên cuộc đời này!"

"Trinh tiết của yểu nương ở ý nguyện của nàng, tuyệt không ở trong thành kiến hay ánh mắt của thế tục này. Ta yêu yểu nương, nàng có thế nào ta vẫn yêu, ta đau lòng nàng, sẽ không ghét bỏ nàng, ta chỉ biết ghét bỏ ngươi!"

Ta hoàn hồn lại từ trong chuyện cũ, nhìn cha ta đột ngột bò dậy khỏi mặt đất.

Ông đẩy ta ra, loạng choạng chạy về phía trước, bỗng nhiên chộp lấy cây kéo trên bàn, dùng sức làm mặt mình bị thương, m.á.u tươi văng khắp nơi, nhưng ông như không cảm thấy đau, lẩm bẩm tự nói: "Tất cả đều là tại gương mặt này sai, là gương mặt này sai..."

Ta sợ đến mức tay chân lạnh cóng, vội chạy đến ôm lấy ông, ông lại ôm bài vị của mẹ trốn vào góc tường bắt đầu khóc.

M.á.u và nước mắt trộn lẫn vào nhau, ông run rẩy khóc đến không thở nổi: "Niệm Yểu, ta hủy dung rồi, xuống dưới đó yểu nương không thích thì phải làm sao bây giờ, yểu nương không thích thì phải làm sao bây giờ?"

Tiểu thái giám đỡ ta hỏi làm sao bây giờ, ta cố nén khóe mắt đau nhức, làm sao bây giờ, làm sao ta biết làm sao bây giờ?

Tam công chúa đã ch.ế.t, oán hận cuối cùng của cha ta đã không còn, oán hận chống đỡ ông bước qua những con đường đó.

Bây giờ thù hận đã không còn, làm sao ông còn có thể tiếp tục bước đi đây.

Ông có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thực đã sớm điên rồi, ông chịu đựng nhiều năm như vậy, đã sớm không thể chịu đựng được nữa.

Trong lòng ông không biết đã tan nát biết bao nhiêu lần.

Ta lại không có cách nào biết được sự sụp đổ trong lòng ông.

“Đi tìm thái y lại đây, mau đi!” Ta không kìm được nước mắt, đi tới trước mặt cha ta, nắm lấy tay cha, dỗ dành ông: “Cha, cha bị thương, để con đưa người đi băng bó được không?"

Ông nghiêng đầu nhìn ta một lúc lâu rồi chợt cười: “Là Niệm Yểu đó à."



Ông nắm lấy tay ta, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, là sự ngây thơ không nên có ở độ tuổi này, ông cười vui vẻ: "Niệm Yểu, mẹ com đi ra ngoài mua đồ ăn sắp trở về rồi, chúng ta đi trích hoa sen cho mẹ con đi, mẹ con thích nhất là hoa sen, đi thôi, Niệm Yểu, chúng ta đi trích hoa sen."

Ông kéo ta chạy ra ngoài, còn ta thì sụp đổ khóc lớn.

Ông trời, ta cầu xin ông, ta thật sự cầu xin ông, nếu như người ta thật sự có kiếp sau, ông để cho Bùi Ngọc và Thẩm Yểu bình bình an an ở bên nhau cả đời được không? Lấy mạng ta đi đổi, dùng tuổi thọ đời này của ta đi đổi. Để ta ch.ế.t sớm, để ta không ch.ế.t tử tế được, để kết cục của ta không được tốt đẹp như nào cũng có thể, chỉ cầu ông cho bọn họ kiếp sau được ở bên nhau. Giờ ông muốn ta ch.ế.t, ta cũng vui vẻ chấp nhận.

22

Cha mất vào một buổi chiều sau giờ ngọ, ông ch.ế.t bên ngoài từ đường của mẹ, hình như ông không dám đi vào.

Cha sợ mặt mình bị hủy dung nên không dám gặp mẹ, cũng sợ tay mình vấy quá nhiều m.á.u, sợ làm bẩn mẹ.

Ông thật ngốc, mẹ sẽ không trách ông đâu.

Ta hợp táng họ cùng nhau.

Trên đường về, tân vương phu mới vào cung hỏi ta: "Bệ Hạ, tên của ngài là như nào ạ?"

Ta giật mình, gằn từng chữ một: “Bùi Niệm Yểu, yểu trong yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

( Hoàn chính văn)