[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 6: Dự tiệc




C6: Dự tiệc

Khi cô vừa tiến vào hội trường với tư cách là bạn dự tiệc cùng Phương Lăng, phản ứng đầu tiên là lập tức muốn trốn đi, nếu không phải bàn tay ai đó hỡ hững bên eo cô.

_ Phương tổng đã lâu không gặp, lần này các sản phẩm điện ảnh tung ra thị trường, quả thật rất khác xưa.

_ Khách khí rồi sau này cần có Trương đạo diễn chiếu cố nhiều hơn.

_ Vị này... là minh tinh mới gia nhập công ty sao?

Hạ Giao luôn luôn nỗ lực khiến mọi người đừng chú ý đến cô. Dưới những cái nhìn chăm chú của mọi người.

_ Dạ không ạ, Con bé mới vừa mới về nước.

_ Cô bé nếu thích nghề làm người mẫu hay diễn viên, hân hạnh cháu gia nhập.

Phương Lăng từ chối thẳng:

_ Chắc không được ạ. Thế giới giải trí phức tạp, cháu không muốn con bé vấn thân vào.

_ Em đói bụng rồi. Em muốn qua kia với Phương Linh.

Mặc kệ, không khí xung quanh, cô thật sự rất đói. Theo thói quen giật nhẹ caravat của anh.

_ Phương Linh còn quản show người mẫu. Sao nó quản nổi em.

Cô mặc kệ. Cô chỉ muốn thoát khỏi anh suốt ngày kè kè cô theo dự tiệc, xả giao. Nhàm chán.

_Bên kia có Phương Linh và nhiều món ngon. Em qua đó một xíu thôi.

Cô giật giật caravat thêm mấy cái. Cảm giác chiếc eo được buông lỏng. Hạ Giao cao hứng đi như chạy về phía Phương Linh.

_ Phương tổng rất yêu thương đứa em gái này.

Phương Lăng cười như không cười. Hiển nhiên anh muốn cho mọi người biết, anh có tình cảm với cô gái này.

Tất cả người ngoài nhìn vào đều thấy rõ. chỉ có cô là vô tư.

Anh không hiểu cô học Tâm lý là học cái gì nữa. Anh biểu hiện rõ ràng quá mà.

Chỉ riêng Cố Hàn Đình đôi mắt như diều hâu săn mồi, đứng trên tầng hai, tất cả lực chú ý của anh đều dán trên người Hạ Giao.

Viên trợ lý mang đến cho anh một ly rượu:

_ Cố tổng, thứ lỗi tôi nhiều chuyện, sao lại dễ dàng giao dự án Homestay cho TheKing.

Cố Hàn Đình không trả lời, lấy điện thoại ra, cuộc gọi được kết nối với Thị trưởng. Nguyên tắc thương nhân,xưa nay anh chưa từng làm ăn lỗ vốn.

.....

Hình như Viên trợ lý không hiểu cho mấy.

Cố Hàn Đình không buồn giải thích rít một hơi thuốc, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn về một hướng.

*****

Phương Linh ngồi trên chiếc ghế gỗ uể oải dựa, mệt bở hơi tai. Quan sát Hạ Giao không ngừng càn quét đĩa Tôm hùm trước mặt. Cuối cùng không nhịn được nữa, cô đẩy luôn đĩa bò beefsteak trước mặt:

_ Quỉ đói đầu thai à. Anh mình lo cho bồ ngày bốn bữa còn hơn mình đấy, uống nước ép cam đi, coi chừng nghẹn bây giờ.

Từ sáng giờ ôm một bụng tức, cô có ăn uống gì đâu, bụng muốn dính sau lưng.

_ Công việc có mệt quá không?

Trong thời gian rảnh này mình qua phụ cậu nhé.

_ Thôi đi ai dám sai bảo bồ. Anh mình lại không vui.

_ A Giao.

Phương Linh khẽ gọi:

_ Mấy năm qua, Dì và dượng bồ vẫn khỏe chứ. Hạ... Kỳ sống có tốt không? Vì sao bồ đi biền biệt năm năm trời. Ông ấy vẫn tìm cậu suốt thời gian qua.

_ Phương Linh đừng nhắc đến kẻ bạc tình ấy nữa có được hay không.

Cô đột ngột đứng dậy.

Rầm

Khay rượu trên tay bồi bàn văng tung tóe. Mọi người chú ý nơi phát ra tiếng vang. Anh bồi bàng lo sợ

_ Tôi xin lỗi cô. Tự nhiên cô đột ngột đứng dậy, tôi tránh không kịp.

Phương Lăng và Phương Linh là người đầu tiên chạy đến.

Còn Cố Hàn Đình nở nụ cười không ai dễ phát hiện.

_ Em có bị thương chỗ nào hay không. Mới buông ra cái là có việc.

Phương Linh thấp giọng:

_ Ôi, váy bồ bị dơ rồi. Anh kia đi đứng kiểu gì vậy

Bồi bàn thấy Hạ Giao bị rượu hất vào người, Sếp Tổng lại tỏ ra lo lắng cho cô gái như vậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nhưng cũng không thể làm trái ý Tần tổng, hất rượu vào cô gái này.

_ Tôi không cố ý mà. Tại cô đứng lên nhanh quá.

_ Không sao. Do mình bất cẩn, đi thay bộ khác thôi. Chờ mình.

_Được rồi lui xuống đi.

Phương Lăng lên tiếng bỏ qua.

_ Anh đưa em đi thay quần áo khác.

Tịnh Y chạy đến báo cáo Phương Lăng, Thị Trưởng đến thăm The King. Phương Lăng khó xử:

_ Phương Linh đón tiếp Thị trưởng giúp anh.

_ Chỉ thay quần áo khác thôi mà, em đi một mình được. Anh đón Thị Trưởng đi Phương Linh còn việc khác mà. Hay em về nhà trước có được không?

_ Không được chờ anh tiếp Thị trưởng xong. Chúng ta cùng về. Mau thôi.

******

Hạ Giao rời khỏi sảnh tiệc, lên tầng trên, rẽ trái đi đến phòng của Phương Linh, cô có chìa khóa ra vào tự do.

Vừa mở cửa bước vào phòng, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô giật lùi lên vách tường. Hạ Giao mở to đôi mắt lên mà nhìn. " Cố Hàn Đình"

Anh đưa tay bấm chốt cửa lại.

Ánh đèn chiếc dọc xuống chiếc cổ thiên nga,trắng sáng, bờ vai trắng ngần, vệt rượu chảy dài lên bộ ngực trắng sữa, cao vun vút. Mang đến xúc cảm săn chắc và đầy đặn cùng với những đường cong lả lướt trên thân thể, khiến người ta chỉ có thể nghĩ đến việc...

_ Ai cho phép anh vào đây?

_ Không lên giường với tôi được, quay sang câu dẫn Phương Lăng sao?

Cả người Hạ Giao run lên bần bật, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt trong trẻo trừng lớn. Hai tay che lên ngực khó thở.

_ Anh đến đây làm gì? Mau ra ngoài.

Ánh mắt săn mồi của hắn như muốn nhìn thấu tâm hồn cô, xuyên qua linh hồn cô.

_ Sao hả? Rách rồi sao?

Cố Hàn Đình mỉm cười đểu giả. Tiến từng bước, từng bước xích lại gần cô. Mùi hương trên người hắn khiến cô càng nghẹt thở.

_ Lên giường với hắn chưa?

Cơ thể cao lớn của hắn áp sát vào người cô, hai tay chống lên tường, hòa huyện hơi thở của hắn vào hơi thở của cô.

_ Tiểu yêu tinh, đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi. Cô có biết hậu quả như thế nào không?

_ Anh bị gì không? Tôi đi thay váy, buộc anh ở chỗ nào?

Hạ Giao nén cơn tức giận xuống, hít thở không khí khó khăn, ánh mắt đề phòng nhìn hắn.

_ Vậy sao? Tôigiúp cô thay váy nhé.

Giọng hắn điềm tĩnh, nhẹ nhàng, ngữ khí có phần vui vẻ. Nhưng mà... Hạ Giao biết hắn càng điềm tĩnh, thì càng nguy hiểm, cô đọc được vẻ khôn sâu khôn lường trong đôi mắt ấy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, các đầu ngón tay bắt đầu lạnh dần, cố hít thở không khí thật sâu.Chống lên bờ ngực săn chắc dưới lớp áo đắt giá. Cô biết mình sắp không chịu đựng được nữa.

_ Cưng à. Sao run vậy. Cơ thể em có chỗ nào tôi chưa từng thấy qua.

Hạ Giao cố gắng hết sức lắc đầu, trừng to đôi mắt nhìn hắn. Hắn cởi khăn choàng cổ trên xương quai xanh tinh xảo. Luồn tay ra phía sau, tuột dây váy kéo xuống.

_ Nói xem, cố ý câu dẫn ai mà nội y cài móc đằng trước.

Ngón tay gảy nhẹ, chiếc móc bật ra, hai quả mật đào căng tròn nhảy nhót.

Các ngón tay run rẩy kéo cánh cửa của Hạ Giao ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn cố bấu chặt.

_ Cầm thú

Hạ Giao từ từ nhắm mắt, ngã lăn xuống đất. Cánh tay mềm mại trắng trẻo như dương chi bạch ngọc rơi xuống. Phần da thịt vun cao như tuyết kia phơi bày trước mặt Cố Hàn Đình, khiến đàn ông không thể cưỡng chế được, chỉ muốn điên cuồng phạm tội. Hận không thể lập tức điên cuồng chiếm lấy.

****

Tỉnh lại lần nữa cô nhìn thấy xung quanh một màu trắng toát, trên người là bộ đồ bệnh nhân màu xanh.

_ Tỉnh rồi sao.

Đầu óc mơ màng chưa nhận thức được đây là đâu. Thì tiếng nói như đàn cello cất lên. Cặp mắt lạnh lẽo như tử thần của anh nhìn cô.

_ Bộ không biết mình dị ứng với tôm sao?

Cố Hàn Đình ngồi trên sô pha, tay áo đã được xắn lên, trầm ngâm nhìn cô.

Cửa phòng bật mở Phương Linh ào đến như một cơn lốc:

_ Bồ bị sao vậy? Sao lại bị dị ứng. A Giao khi nghe tin cậu ngất, mình thở không nổi nữa.

Phương Lăng nắm lấy bàn tay cô:

_ A Giao. Em muốn tự do thế nào. Rời mắt vài phút là xảy ra chuyện. Dì dượng biết được anh ăn nói làm sao.

Phương Lăng đau lòng nhìn cô. Nhưng lại không thấy Cố Tổng đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy bàn tay Hạ Giao.

Phương Linh mới sực nhớ trong phòng còn một người nữa, mà người này lại là ân nhân cứu mạng Hạ Giao.

_ Cố Tổng đa tạ ngài đã đưa Hạ Giao đến bệnh viện kịp thời.

Cố Hàn Đình vẫn đáp lại một cách thản nhiên:

_ Tình cờ đi ngang qua thôi.

Hạ Giao nhìn khuôn mặt giả trân của hắn,đôi mắt không gợn sóng, thật tình cô chỉ muốn móc đi đôi mắt ấy.

_ Thành thật cảm ơn Anh.Cố tổng hẹn một dịp khác đáp lại ân tình của anh.

_ Chúng ta về nhà thôi em

Phương Lăng bế thốc Hạ Giao vào lòng, người con gái anh nâng như trứng hứng như hoa, chỉ vì lao vào những cuộc xả giao, tiếp khách mà anh sắp mất đi tâm cang bảo bối của mình.

Lực ôm ngày càng siết chặt. Hạ Giao cũng mệt mỏi, câu cổ, nép vào lồng ngực Phương Lăng như trốn đi tia nhìn tàn khốc của ai đó.

Một màn ân ái vừa rồi đập vào mắt Cố Hàn Đình.

Lọ hoa trên bàn vỡ tan tành.

Hạ Giao bất kể em tiếp cận tôi với mục đích gì. Cả đời cũng đừng mong thoát ra.