Hạ Giao ngâm mình trong bồn nước ấm, tinh dầu bạc hà và bọt xà phồng bềnh bồng, thư giãn. Cô ngâm mình đã hàng giờ như muốn tẩy sạch hơi thở của Cố Hàn Đình.
Lại nhớ đến những ngày tháng mình ở Mỹ, bầu trời ngập tràn tuyết rơi, luôn làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo và cô đơn, vì Hạ Kỳ bé bổng, mặc định trong đầu từ nhỏ đến lớn cô theo học ngành y, chưa từng nghĩ đến ước mơ thật sự của mình là gì? Cho nên khi mọi ôm sách giáo khoa, đạp tuyết đi ra ngoài, luôn nhìn thấy bóng dáng một cô gái hai tay xỏ vào túi áo blouse, đứng trong tuyết trắng, thở một hơi khí trắng, đôi mắt lanh lợi, bất cứ lúc nào cũng lộ ra vẻ xa cách mọi người.
Hạ Giao đôi mắt sáng ngời, toàn thân lạnh phát run đi tới trước mặt
_ Không phải nói anh không cần đưa em về sao? Hôm nay trời rất lạnh, anh lại bận rộn như vậy!
Cố Hành Kiêu nhìn thấy Hạ Giao rạng rỡ cười, vươn ra hai tay chà mạnh trên mặt mình, nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, nói:
_ Em vừa đến Mỹ không thân quen ai, anh sợ một mình em về nhà, sẽ khóc......
Hạ Giao cảm động nhìn anh, nheo mắt cười ngấn nước
.....
Cố Hành Kiêu xoa xoa hai bàn tay của cô, đi đến bên trong xe, vừa đi vừa cúi xuống, đau lòng hỏi:
_ Em lạnh không?
Hạ Giao ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói:
_ Lạnh!
Cố Hành Kiêu nghe xong, lập tức mở cúc áo khoác, choàng qua thân thể nhỏ bé của Hạ Giao,......Con đường tuyết trắng thật dài, để lại hai lằn bánh xe, dường như con đường phía trươc không còn cô đơn nữa.
Hạ Giao trầm mình dưới bồn tắm nhớ lại mọi chuyện, lúc Cố Hành Kiêu đã bỏ ra bốn năm, hắn luôn dỗ dành Hạ Kỳ những lúc kích động, sau đó trò chuyện với con bé hàng giờ, dỗ cho con bé ngủ, thậm chí, thỉnh thoảng cảm xúc của con bé không tốt cắn lên người anh, anh vẫn dịu dàng lời nói ngọt ngào thậm chí hát ru, để cho con bé an ổn đi vào giấc ngủ, bốn năm qua, không một ngày nào bọn họ không gặp mặt nhau, ngay cả ngày anh thu mua thành công Pattonne, sau khi anh tham gia buổi tiệc, lập tức chạy như bay tìm cô, ôm lấy cô, hưng phấn xoay tròn một vòng, sau đó ôm cô ngồi trên ghế đá, để cô chia sẻ vui sướng với hắn......
Hạ Giao càng nghĩ càng đau lòng, sa sút tinh thần, ánh mắt của cô chớp chớp, rốt cuộc bước ra khỏi bồn tắm lớn...... Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mỏi mệt lên giường đắp chăn, ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu....Mơ màng nhìn thấy Cố Hành Kiêu đang mặc áo thun màu xanh, quần tây đen, ngồi trên giường, cười như không cười nhìn mình, bất kể lúc nào, anh đều rất đẹp trai, nhất là toàn thân tản mát ra vẻ nghiêm nghị và tao nhã, dịu dàng trời cho, luôn làm cho người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng, cô mơ màng ôm lấy eo anh, giấc mơ thật tốt.
||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa |||||
Cố Hành Kiêu nhìn người con gái mỏng manh trên chiếc giường lớn, trên tay là chén lê chưng đường phèn....đỡ cô ngồi dậy, sau đó đưa tới bên môi Hạ Giao một muỗng, đau lòng nói:
_ Là anh không tốt, đêm qua say rượu đã bỏ mặc em, không lo? Uống một chút tuyết lê cho thanh mát, uống xong lại ngủ tiếp......
Hạ Giao vẫn mơ màng nhìn anh có chút dịu dàng, đành phải cúi đầu, uống một ngụm nước lê anh đang đút. Cố Hành Kiêu nhìn Hạ Giao nở nụ cười, hắn lo lắng, cúi đầu, trầm giọng:
_ Em bị sốt rồi, anh đang bảo Luxy lấy thuốc cho em.
Hạ Giao không nói gì cắm cúi uống nước lê, mỉm cười.
Cố Hành Kiêu thở phì phò, anh đang đặt chén lên bàn đèn, lúc này mới phát hiện ánh mắt mê ly cô nhìn anh, hai người cư nhiên ôm nhau, ôm chung một chỗ, mặt của cô đỏ đỏ lên, ánh mắt mơ màng, thân thể không khỏi hấp dẫn anh, cổ áo sơ mi hở ra,vùng thịt trắng như tuyết không ngừng lấp ló, liền muốn đẩy cô ra, Cố Hành Kiêu lại đưa hai tay, ôm chặt eo của cô, để cho cô dính sát vào trước lồng ngực rắn chắc của mình....
Trong lòng của Hạ Giao căng thẳng, ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm anh.
Ánh mắt Cố Hành Kiêu nóng rực nhìn chằm chằm Hạ Giao nói:
_ Đồng ý làm bạn gái anh??? Chỉ cần em đồng ý, bao lâu anh cũng chờ đợi
Hạ Giao:.....muốn đẩy anh ra!
Cố Hành Kiêu lại ôm chặt eo của cô, cúi đầu nhìn cô, cười cười nói:
_ Nếu không thì là làm vợ anh.
_ Em...
Hạ Giao muốn đẩy anh ra......
_ Anh sẽ yêu thương em thật tốt. Đừng từ chối anh được không Hạ Giao? Em hãy mở lòng mình tiếp nhận anh. Nếu không thì bệnh viện tâm thần Pattonne có thêm một tên điên mất.
Cố Hành Kiêu đột nhiên bá đạo ôm lấy cô, muốn chạm nhẹ lên đôi môi cô, Hạ Giao khẽ cắn môi,cô bối rối, liền đẩy mặt của anh ra nói:
_ Anh đừng làm loạn, em sẽ lây cảm cho anh.
_ Anh bị em lây cảm... từ lâu...em vẫn chưa chịu hiểu?
Ánh mắt Cố Hành Kiêu chợt lóe, đột nhiên ôm nhẹ Hạ Giao đè cô xuống, bá đạo hôn lên môi của cô, hai tay Hạ Giao đẩy nhẹ vai của anh ra, quay đầu, kêu to:
_ Đừng... Hành Kiêu...Em.
_ Em...thế nào?
Cố Hành Kiêu mút nhẹ môi cô, vuốt dọc sóng lưng.... hai đồi cao vun vút cách một lớp áo sơ mi, nhẹ nhàng cọ xát và lồng ngực anh, có người đàn ông nào không mê luyến, anh khát khao được đặt nụ hôn lên nơi ấy, sau đó nhẹ nhàng tháo một cúc áo sơ mi...
Cạch
_ Viện trưởng thuốc hạ sốt của....
CMN
Luxy há to mồm, trợn mắt, đôi bóng đèn nổ "bụp " tối đen. Cô khóc thật không ra nước mắt, lúc nào ông chủ cô hành sự, cũng có mặt chuyên gia phá đám cô đây.
Cạch
Luxy liền rụt người, le lưỡi lui ra cửa. Chưa đầy một phút, cánh cửa lại mở ra, cô cười thật tươi, nhìn mặt ông chủ mình như cục than cháy két, cất giọng, trầm đục:
_ Cho cô ấy uống thuốc hạ sốt đi, sau đó thay đồ cho cô ấy. Thuyền sắp cặp bến.
_ Dạ, vâng ạ.
Cô đỏ mặt đi vào nhìn Hạ Giao, đâu phải lỗi tại cô nhỉ?
Ai biểu hành sự không đóng cửa còn trách cô làm bóng đèn.
_ Hạ Giao, cô nói xem, anh ấy có đuổi việc tôi không? Hai lần rồi,tôi đều...
_ Có đấy?...
Hạ Giao ôm bụng cười ngặt nghẽo
******
Sảnh du thuyền mở tiệc buffet sáng.
Phương Linh ngồi bên cạnh anh trai mình, hai anh em bọn họ đang nghe Mạc Đông Quân nói một chút chuyện gia đình, từ câu chuyện, cô dần dần hiểu rõ một số việc, thật ra Mạc Đông Kha cũng không như mọi người tưởng tượng chỉ là một họa sĩ đơn giản, mà anh còn gánh luôn trách nhiệm làm ăn mặt chìm của Mạc thị, Mạc thị vẫn chưa được tẩy trắng hoàn toàn, thêm phần Mạc Kiều quấy rối,tranh giành địa vị, cho nên Mạc Đông Quân mới phóng túng gác lại sự nghiệp gia tộc, đầu quân cho Phương thị, để mặc cho Mạc Kiều tự do lộng hành.
Phong cảnh trên du thuyền gần bờ càng hiện rõ, có vô số rừng thông xung quanh, tuyết đọng trên nhánh lá kim bao quanh trùng trùng điệp điệp là tuyết, thật sự phong cảnh mê người...
Tiza lạnh lùng bước tới, nhìn Mạc Đông Quân đang vui vẻ kêu một tiếng......
_ Anh Hai.
Tiza mỉm cười nhìn bọn người Phương Lăng và Mạc Đông Quân, sau đó quét mắt sang Phương Linh:
_ Phương Tổng, thật trùng hợp.
_ Mạc thiếu cũng ở trên con thuyền này?
Phương Linh vẫn sững sờ tại chỗ, mười ngón tay nắm chặt, thật không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, nhất là nhìn Mạc Đông Kha và cô gái xinh xắn đi theo phía sau, cô cảm thấy mình rất khó nhìn, trên thế giới này, tại sao lại có người xinh đẹp như vậy, mặc chiếc đầm vàng nhạt, cổ xẻ sâu,một cô gái ngây thơ và gợi cảm, dường như chỉ vì cô ấy mà sụp đổ, bởi vì cô ấy quá quyến rũ... Mạc Đông Quân nương theo ánh nhìn của Phương Linh mỉm cười giới thiệu:
_ Đây là trợ lý của tôi, Vivian.
_ A?
Bọn Mạc Đông Quân, Phương Lăng, sớm đứng chung một chỗ, trò chuyện một chút, Đông Quân mới phát giác thiếu đi một người, hắn sững sốt quay đầu, nhìn Phương Linh ngồi một xó hắn to tiếng gọi:
_ Phương Linh
Vivian vừa nghe gọi tên này, hơi ngạc nhiên quay đầu, nhìn về cửa sổ, quả nhiên là một thiên kim tiểu thư, cao sang, nàng đang ngồi yên, hai mặt đỏ hồng.
Mạc Đông Quân đi tới bên, kéo tay cô, nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Phương Linh, ngạc nhiên cười nói:
_ Ngơ ngẩn cái gì? Đi lên thôi, không phải cô nói đã đói bụng sao?
Phương Linh vẫn ngơ ngẩn, ngó dáo dác như tìm kiếm Hạ Giao, “uhm ” một tiếng, hai mắt không nhịn được nhìn về phía Tiza, hắn cũng có chút nhíu mày nhìn cô, vẫn ánh mắt nhàn nhạt......
Phương Lăng quay đầu nhìn Phương Linh, thì thầm bên tay cô, chỉ đủ hai người nghe:
_ Em tìm ai? Hạ Giao?
_ Em... không có?
_ Hôm qua anh có cảm giác cô ấy rất gần, sau khi lục tung cả con tàu cũng không thấy. Em biết cô ấy ở đâu phải không?
_ Thì cứ cho là vậy đi, cô ấy rất quan tâm anh, chỉ tạm thời chưa tiếp thu anh thôi, còn nhiều cơ hội thế này! Mau đi thôi, em có chờ ai đâu.
Phương Linh nói vừa xong, đưa tay nắm chặt bàn tay anh mình, đi về phía trước......
Vivian bình tĩnh nhìn hai người đang tươi cười nhiệt tình, lại nhìn vẻ mặt ửng đỏ của Phương Linh, nở nụ cười.
_ Phương Tổng...... Vị này là......
Vivian dịu dàng tò mò hỏi.
_ Cô ấy là quản lý trong công ty tôi, đồng thời là em gái tôi! Tên là Phương Linh! thông minh, lanh lợi! Xinh đẹp, giỏi giang.
Mạc Đông Quân vừa nói xong, thoải mái vỗ trên vai Phương Linh, lại vươn tay khoát vai nàng, giống như anh ruột. Phương Linh phùng mang:
_ Mạc Đông Quân...đưa bộ móng vuốt anh ra khỏi người tôi ngay.
Phương Linh thật quá mất mặt chào hỏi......
_ Tiza...
Lời này vừa ra, mọi người sửng sốt, không khỏi nhìn Mạc Đông Quân và Phương Linh.
...Ùhm......Em muốn tìm ai?
Tiza không quan tâm ánh mắt người khác, chỉ nhàn nhạt hỏi Phương Linh.
_ Không ạ!!!
Phương Linh khẩn trương nói!
_ Các người biết nhau?
Mạc Đông Quân ngạc nhiên nhìn bọn Mạc Đông Kha hỏi.
_ Cô ấy là fans của tôi, trong một chuyến du lịch tình cờ gặp nhau vài lần.
Mạc Đông Quân chậm rãi nói:
_Thật vậy chăng? Chuyện này thật đúng là khéo! Xin chào! Tôi là Vivian trợ lý của anh ấy!
Vivian mỉm cười giới thiệu chính mình.
Phương Linh chìa tay ra,lịch thiệp bắt tay,...nói với Vivian:
_ Chào cô …
Mạc Đông Quân nhìn thoáng qua Phương Linh ánh mắt hơi chớp một cái, nhưng không có nói thêm nữa, xoay người đi.