[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 28: Ghen (1)




Đến lúc này thì Cố Hàn Đình đã bị triệt để chọc cho phát điên.

Xe bỗng ‘Két....’ một tiếng, dừng ngay giữa sân Thời Ức

Hạ Giao không kịp phản ứng, cả người bị một lực mạnh hất văng về phía trước, chúi đầu va vào xe một cái thật mạnh.

Không cho cô kịp hoàn hồn, Cố Hàn Đinh đã bật chốt cửa.

Trong đôi mắt thâm thúy kia chỉ chứa đầy sự giận dữ, như bị người ta chọc giận, đã thẹn quá mà hóa giận anh bế cô phóng thẳng về phía biệt thự

Ngỡ ngàng nhìn anh.Sống mũi cay cay, Hạ Giao không kiềm được lệ rơi đầy má.

Tại sao quan hệ của họ lại ra nông nỗi này....

_ Em khóc làm gì, tôi còn chưa chết.

Quả nhiên, bà Hoa vừa thấy cô như vậy đã sợ hết hồn.

"Trời ơi, sao hai người lại thành ra thế này? Chẵng phải đi ăn tối với nhau sao?"

_ Thiếu gia có cần tôi làm gì không? Cô Hạ bị làm sao?

Hạ Giao không muốn khiến bà Hoa lo lắng nên cố tỏ ra mình không sao. Anh lạnh lùng

_ Không cần.

Bà Hoa vẫn lẳng lặng đi theo họ lên lầu.

Cố Hàn Đình đặt cô lên giường nhìn qua dì Hoa, như ý muốn bà chăm lo cho cô ấy. Anh bước vào thư phòng.

Anh sợ trong cơn nóng giận của minh làm tổn thương cô.

Bà Hoa ngồi bên cạnh kéo tay cô lên đùi mình.

_ Hạ Giao con hãy nói thật cho dì biết, có phải thiếu gia ức hiếp con nữa rồi không? Con đừng sợ, hãy nói với dì, dì sẽ đứng về phía con dù sao Hàn Đình cũng một tay ta chăm sóc từ nhỏ, nên thiếu gia cũng nể ta ba phần

Hạ Giao lắc lắc đầu, không muốn gây thêm rắc rối nữa bèn cười cười nói:

_ Dạ thật sự không có ạ.

Bà Hoa vẫn bán tín bán nghi, nhưng nghe Hạ Giao nói vậy cũng không tiện hỏi nhiều.

Đành gật đầu căn dặn Hạ Giao, "Vậy con nghỉ ngơi đi, xem nào trán con sao vậy.

_ Con không cẩn thận va vào tường.

_ Để dì chườm đá cho con

_ Dạ thôi, con hiện cũng ổn rồi.

Bà Hoa vẫn thấy lo lắng.

_ Con chắc mình không sao chứ? Nhưng sắc mặt con trông còn rất xanh.

Hạ Giao đứng lên xoay một vòng.

_ Dì xem, hiện tại con thật sự rất tốt này. Có thể vừa nãy ở bên ngoài gió lớn, cho nên sắc mặt mới không tốt thôi ạ."

Nếu Hạ Giao đã khăng khăng như vậy, bà Hoa cũng không tiện làm theo ý mình nữa.

*********

Sau khi ngủ một giấc rồi dậy, Hạ Giao mới cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều.

Thanh Nhã và Thanh Nhi hầu hạ cô tắm rửa thay bộ váy sơmi màu hồng, cài cho cô chiếc ruy băng, đôi dép lông hồng.Nhìn vào gương vết sưng hôm qua đã không thấy.

Thanh Nhi xuýt xoa, cảm thán:

_ Cô Hạ, cô không trang điểm vẫn đẹp như vậy, bảo sao thiếu gia không cưng chiều cô.

_ Cô Hạ, cô đẹp và dễ gần hơn Tần tiểu thư nhiều, thật mong vị hôn thê của ngài ấy là cô đây.

_ Suốt đêm qua thư phòng thiếu gia vẫn sáng đèn, chắc làm việc cả đêm

Thanh Nhi mời mọc:

_ Cô Hạ, vẫn còn sớm thiếu gia chưa dậy, chúng ta ra vườn lấy sương, pha trà hoặc lấy cánh hoa làm son môi, nước hoa gì đi.

Hạ Giao có vẻ hứng thú, nhưng giọng ỉu xìu:

_ Tôi không biết làm son môi, hay nước hoa gì đâu.

_ Không sao chúng tôi sẽ chỉ tôi, địa phương bọn tôi chuyên những thứ này.

Hạ Giao vui vẻ đứng lên.

_ Đi thôi, còn chờ gì nữa.

_ Khoan, choàng chiếc khăn len này vào. Thiếu gia thấy cô ăn mặt phong phanh lại không vui.

Thanh Nhã khoát lên cổ cô, rồi cả ba nhanh chóng đi ra vườn.

Hạ Gíao nghiêm túc lấy những giọt sương sớm còn đọng trên lá cây, cố gắng xem thật chi tiết học theo cách hai chị em họ lựa những cánh hoa đẹp để làm nước hoa.

Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài tiếp cận với người của biệt thự, làm quen với mọi người.

Thanh Nhi với tay hái chùm nho ngọt thả vào tay Hạ Giao.

_ Cô Hạ ăn đi, ngọt lắm. Nho này do thiếu gia cố tình vận chuyển cả vườn bên Pháp, bằng đường bay sang cho cô đấy. Ngọt không?

Hạ Giao cũng bất ngờ, hắn cũng có đặt chút tâm tâm tư với cô.

_ Của chị đâu?

_ Nè...

_ Sao chua quá vậy.

Thanh Nhã và Thanh Nhi rượt đuổi nhau trong vườn, Hạ Giao mỉm cười. "Hai chị em họ có thể vui vẻ ở bên nhau thật hạnh phúc" Cô nhìn theo mỉm cười tươi.

Nụ cười như ánh ban mai chói rọi qua ánh mắt yêu thương, Cố Hàn Đình đứng trên lầu nhìn Hạ Giao.

****

_ Cẩn thận!

Hoàng Quân theo phản xạ vươn tay ra ôm eo cô, kịp thời đỡ cô mới đứng vững lại.

_ Cám ơn.

Hạ Giao, vì mải mê nhìn hai chị em họ, nên cô lùi ra phía sau, đụng trúng Hoàng Quân, vội vàng nói cảm ơn xong, đứng thẳng người

Tại cửa sổ trên tầng....Một tầm mắt nghiêm nghị lạnh lùng phóng thẳng tới.

Ánh mắt Cố Hàn Đình lạnh lẽo nhìn hình ảnh cả hai đang ôm nhau, quanh thân chỉ tỏa ra ý lạnh.

Hạ Giao theo bản năng lui về phía sau, tránh khỏi vòng tay của Hoàng Quân, nhìn về phía tầng trên lầu," Sao cô có cảm giác bị bắt gian tại trận"

ngay cả chào hỏi Hoàng Quân cũng quên luôn.

_ Em không nhớ tôi sao?Chúng ta đã gặp nhau, Đua xe.

Hạ Giao biết chứ nhưng cô lại giả vờ không quen.

_ Tôi không nhớ, mạn phép.

_ Này... Em sao phũ sạch thế? Cao Phú Quý hắn vẫn trong bệnh viện kìa. Tình trạng hắn rất nguy kịch. Không đi thăm sao.

Hoàng Quân gọi lớn theo, bước chân cô khựng lại, sau đó đi nhanh vào phía căn biệt thự.

" Cô gái này tại sao lại ở nhà của Cố Hàn Đình."

................

Trong thư phòng, Hoàng Quân đứng ngay cửa sổ nhìn xuống nơi vị trí anh và Hạ Giao gặp nhau." Thấy hết rồi sao"

_ Này! Biểu hiện của cậu thật có phần giống hệt như mấy ông chồng đi bắt ghen vậy.

Hoàng Quân miễn cưỡng đứng đó trêu ghẹo Cố Hàn Đình.

Chồng đi bắt ghen? Cố Hàn Đình sững sờ.

Lạnh nhạt nói,

_ Bớt nói nhảm đi. Hôm nay tới đây có việc gì?

_ Đến bàn với cậu chuyện lần trước hợp tác với M& K, nhưng không ngờ lại gặp được mỹ nhân ở đây.

Hoàng quân vừa nói xong, Cố Hàn Đình gấp lap top lại, xem đồng hồ, đến giờ ăn sáng. Anh đứng lên:

_ Gặp nhau 3 giờ chiều ở công ty tôi đi. Còn gì nữa? Không tiễn.

Vừa nói anh đi nhanh xuống lầu, sợ cô đợi lâu. Hoàng Quân cũng đi theo sau vào phòng phòng ăn.

_ Không hoan nghênh tôi một bữa sáng sao?

Khi đi ngang qua Hạ Giao đang ngồi ở bàn ăn, vẫn không quên nhiệt tình ngoắc ngoắc tay với Hạ Giao

Hạ Giao đáp lại anh bằng nụ cười nhẹ.

Cố Hàn Đình cảm thấy tên Hoàng Quân đó thật vô cùng chướng mắt!

_ Cậu và cô ấy thân thiết từ bao giờ vậy?

" Cô gái đó, đã bao giờ cười với anh như vậy đâu chứ? Thậm chí tối hôm qua còn đấu võ mồm với anh! Nhớ đến chuyện này, bụng Cố Hàn Đình lại đau âm ĩ.

Hoàng Quân nhún nhún vai, " _ Phàm là người đẹp, tôi đều quen biết"

"Nếu cậu ta thật sự không chịu mở bình, thì ai biết trong bình cậu ta chứa gì?"

Cố Hàn Đình sầm mặt, phần lạnh lẽo nơi đáy mắt cũng làm cho người ta lạnh đến run lập cập.

Hoàng Quân chơi thân với anh từ lâu, biệt thự Thời Ức anh được tự do ra vào chưa bao giờ thấy bộ dạng này của anh, vô vị nhún vai. "Đến nước này luôn sao?"

_ Đừng tức giận. Tôi mới vừa cùng cô ấy tán gẫu vài câu thôi. Cô ấy bị ngã, tôi đỡ,chỉ có vậy.

Thanh Nhã kế bên đang tách hạt óc chó, macca cho cô ăn tráng miệng.

Hạ Giao ngồi ăn soup một cách chậm rãi, một lúc cảm thấy hơi mệt, ăn vội phần của mình. Muốn đứng lê. Cố Hàn Đình nhìn về phía Thanh Nhã, lập tức một ly sữa mang đến trước mặt.

_ Cô Hạ xin mời.

Hạ Giao nhìn về phía Cố Hàn Đình, không nói gì, uống sạch, dùng khăn lau miệng do Thanh Nhi mang đến.

Hoàng Quân chưng hửng, anh chưa từng thấy Cố Hàn Đình cưng chiều cô gái nào như thế. Nhìn cũng biết thức ăn trên bàn toàn những món dinh dưỡng đắt tiền, sữa tươi vận chuyển từ Nhật về.Cho người hầu hạ từng miếng ăn.

Tên băng sơn ngàn năm này lại có mặt làm người ta tan chảy đến thế.

_ Tôi no rồi, mọi người tự nhiên.

Cô đi nhanh lên lầu

Hoàng Quân bị sốc cũng lùa vội chén soup xong rời khỏi biệt thự.

*****

Điện thoại biệt thự reo lên, lão quản gia bắt máy là của Tần Tĩnh muốn gặp Cố Hàn Đình. Anh trầm trọng:

_ Bác Tần.

_ Hàn Đình, chiều nay, con đến Vân Đình Cư, Ba gặp con nói chuyện liên quan đến cô gái hôm qua.

_ Bác có quan hệ gì với cô ấy.

Ông xúc đông, một lúc lâu mới lên tiếng.

_ Con nhớ chăm sóc cô ấy giúp ba. Con biết cô ấy đang ở đâu không?

_ Ở nhà con.

Cố Hàn Đình thẳng thắn trả lời với ông. Tần Tĩnh hơi ngạc nhiên:

_ Sao lại ở nhà con.?

Cố Hàn Đình lạnh lùng cúp máy. Cơn ghen lại cuồn cuộn bốc khói.

" Quan tâm rõ ràng như vậy".

Theo như anh biết được Tần Tĩnh chỉ có ba đứa con, không thể có chuyện cô là con gái ông được. Chỉ có thể là quan hệ kiểu kia...

Mười năm trở lại đây,Tần Tĩnh ngoại trừ Cao Kiều, không có phụ nữ bên ngoài, ông không phải là người đào hoa, nhưng...

*******

Ra Ban công, cảm thấy có một bóng dáng cao lớn cũng cùng ra theo.

Bởi vì sau lưng có thêm người quá cao lớn, nên ban công lập tức càng chật hẹp.

Hơi thở quen thuộc lan tỏa quanh quẩn, Hạ Giao gần như không cần quay đầu lại cũng biết người vừa mới đi vào là ai.

Cô không xoay người lại, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ coi như không hề hay biết có người ở phía sau, tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra rót ly nước nóng

Sau khi rót xong, mới đứng thẳng người, khi quay đầu lại thoáng nhìn thấy góc áo của đối phương, tà áo sơ mi chỉnh tề ngay ngắn....

Cô thản nhiên nghiêng người, muốn đi lướt qua người nọ để ra ngoài.

Nhưng cổ tay đã đột ngột bị nắm chặt giữ lại. Cô giật thót người, nước trong tay thiếu chút nữa đã tràn ra bỏng cả tay. Tiếp theo sau đó, lại bị một bàn tay khác đoạt ly nước nóng đặt mạnh sang một bên.

Hạ Giao sửng sốt.

Anh lại muốn mang phiền đến cho mình?

Cô mím môi chẳng nói lời nào, chỉ xoay người bưng lên ly nước muốn đi vào.

Nhưng tay còn chưa chạm được ly nước, thì đã bị Cố Hàn Đình nhanh chóng tách ra.

Anh áp sát tới gần cô thêm một bước, Hạ Giao cảm thấy như có nguy hiểm đang đánh tới, trong hô hấp đều là hơi thở thuộc về anh.

Chỉ cần vươn tay, anh đã có thể chế trụ cằm của cô, ép Hạ Giao phải ngẩng đầu lên, đối diện với đôi con ngươi đen thẳm của anh.

_ Mời anh buông tay. Đây là ban công nhà anh đấy, vị hôn thê anh nhìn thấy không biết anh giải thích sao?

Hạ Giao muốn giãy khỏi tay anh, nhưng đã bị nhanh tay giữ lại, như muốn thông qua đôi mắt đẹp kia, đi vào thế giới bí mật mà cô đang cố ý che giấu anh.

Cố Hàn Đình phát hiện ra mình cảm thấy rất ghét cách cô thể hiện dáng vẻ lạnh lùng như thế này!

Cho nên, chẳng những không thả, ngược lại còn vòng cánh tay dài qua phía sau cô, ôm trọn lấy bờ eo kéo sát cô vào lòng mình.

Hạ Giao hoảng hồn hô nhỏ một tiếng, trố mắt kinh ngạc, vội vàng muốn rút khỏi ngực anh.

Nhưng anh lại cố chấp càng ôm chặt hơn.

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Hạ Giaovsợ quá mức đến mặt cũng đỏ rần lên, nơi mạnh mẽ của anh đang phồng to.

Rõ ràng là anh nói cơ thể cô không khỏe, không có ý đụng vào cô. Vậy tại sao anh cứ hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc mình?

Cô không muốn tiếp tục loại quan hệ mờ ám này! Hơn nữa, cô hiểu rất rõ, kế hoạch này cô hoàn toàn thất bại. Cô xoay không nổi anh.

_ Hóa ra, em vẫn còn nhớ rõ đây là nhà anh.

Cố Hàn Đình ngoặc tay ngược ra phía sau, khóa luôn cửa ban công nước lại.

_ Tôi không hiểu anh làm vậy là có ý gì?

Hạ Giao rất muốn chạy trốn, nhưng không biết phải trốn thoát bằng cách nào.

Không gian vốn đã nhỏ, lúc này bởi vì có thêm anh mà càng trở nên chật hẹp. Cô thấy hơi thở mình như muốn ngừng lại không thở được nữa.

_ Ve vãn Phương Lăng còn chưa đủ, bây giờ còn muốn quyến dụ luôn cả Tần Tĩnh? Hạ Giao, em thật muốn gì? Trong lòng em muốn gì? Nói...

Anh nheo mắt, chống tay khóa trụ cơ thể gầy nhỏ của cô giữa đôi tay dài và vách tường.

Nhìn chằm chằm cô từ cao xuống, khóe môi mỉa mai cười lạnh.

_ Lo sợ tôi sắp lấy vợ sẽ đuổi em đi bất cứ lúc nào, vì vậy mà không thể chờ đợi được nên chuẩn bị sẵn trước vỏ xe phòng hờ sao? Anh cảnh cáo em....Em khôn hồn thì đừng cùng đàn ông khác dây dưa trước mặt của anh, bằng không, anh sẽ không tha cho em đâu, bất kể thân thể em có khỏe mạnh hay không?

_ Anh thật khó hiểu! Tôi không có làm những chuyện xấu xa như anh nghĩ!

Hạ Giao tức giận phản bác lại, mặt mũi bởi vì lời gán tội của anh mà sung huyết đỏ bừng.

Bởi uống bị thuốc sảy thai, lại được tẩm bổ nhiều collagen, vòng một của cô càng trở nên đẫy đà hơn, đang không ngừng phập phồng lên xuống. Váy sơmi mặc trên người dường như đã chật hơn so với số đo. Khuy cài áo vốn đã căng cứng, hiện tại vì thở mạnh mà làm càng làm cho nó càng căng chặt hơn, khiến cho vòng một càng thêm nhấp nhô sinh động.

Ánh mắt Cố Hàn đình nhất thời tối đi.

Shit! Hơi thở của cô, thân thể của cô, luôn có thể khiến anh dễ dàng nổi lên phản ứng.

Hạ Giao hoàn toàn không biết giờ phút này tình cảnh nguy hiểm cỡ nào, cô ra sức vùng vẫy giãy giụa, "Anh tránh ra....Tôi không muốn nói chuyện với anh...."

Điên thật! Cô càng lộn xộn như vậy, cơ thể của anh càng có phản ứng mãnh liệt hơn.

Tay cô lần nữa chống đẩy lồng ngực anh ra.

Anh khàn tiếng mắng một câu, một tay giữ lại tay cô giơ cao qua đỉnh đầu, dùng sức nhấn cô sát vào vách tường. Tay kia tháo dây thắt lưng, kéo khóa quần xuống.

_ Anh muốn làm gì?

Chuông báo động trong đầu lập tức vang lên mãnh liệt.

Bởi vì tay bị anh dùng sức đè ép, cô không thể không ưỡn người lên, mà dáng vẻ này lại càng quyến rũ mê người không thôi, đã thành công kích thích nhân tố giống đực đang muốn bùng phát trong cơ thể anh.

Hàng mi dài run rẩy, trong đôi con ngươi trong suốt giăng mờ mịt từng lớp sương mù, lên án nhìn anh trân trối,

_ Ban ngày anh cũng lên cơn động dục được à.

_ Tại sao tôi không thể.

Anh hỏi ngược lại, nhìn cô từ trên cao xuống bằng ánh mắt mông lung.

_ Nếu như em không ngại muốn để cho cả biệt thự này đều biết em chẳng qua chỉ là món đồ chơi tôi mang về, vậy thì cứ tự nhiên mà la lớn lên đi, để tất cả mọi người nghe được tiếng kêu rên của em.