Cái giá để đảm bảo an toàn cho cô chính là tương tư, tương tư đến tận xương tủy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình vì một người con gái mà thay đổi hoàn toàn.
Dạ Đình Sâm khi xưa máu lạnh vô tình, chưa bao giờ biết che giấu.
Thủ đoạn của hắn kiên quyết, khiến người ta thấy mà kinh.
Hắn không chỉ là một doanh nhân, hắn còn là kẻ thống trị, hắn mạnh mẽ đến khó tưởng tượng nổi.
Thế nhưng hắn đã bước xuống từ ngôi cao vì một người phụ nữ, lựa chọn một cuộc sống bình lặng.
Hắn bây giờ đã quá khác xưa.
William không biết suy nghĩ của mình hiện nay là gì, Dạ Đình Sâm là đối thủ của gã, gã luôn mong hắn vĩnh viễn mạnh mẽ, cũng qua đó, gã mới có động lực ngày càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng bây giờ Dạ Đình Sâm có cuộc sống như một người bình thường, điều này làm gã đột nhiên cảm thấy hâm mộ.
Nếu có thể, gã cũng muốn từ bỏ tất cả, sống cuộc sống bình thường.
Gã khẽ thở dài, biết đây là một câu hỏi khó trả lời nên nói:
- Cứ suy nghĩ kỹ đi, hai ngày nữa cho tôi câu trả lời cũng không sao.
- Không, đưa cô ấy đi đi.
Dạ Đình Sâm quả quyết nói.
Chỉ cần cô ấy bình an là được.
Hắn muốn thấy cô cười, muốn thấy cô sống hạnh phúc, dù người bên cạnh cô là ai cũng không quan trọng.
- Nghĩ cho kỹ đi, cô ta chính là người cậu yêu nhất đấy!
- William, nếu chúng ta thua trong trận chiến này thì sao?
- Trung Quốc có một câu ngạn ngữ đấy thôi? Thắng làm vua, thua làm giặc, cùng lắm thì chết! Người kia chắc chắn có liên quan tới vụ tai nạn của cha cậu, hắn có thể hại cha cậu, vậy chắc chắn sẽ không nương tay với cậu.
Dạ Đình Sâm nhếch môi cười, một nụ cười không mang theo nhiệt độ.
- Ngay cả cậu cũng nói tôi sẽ chết, vậy Yên Nhi thì sao? Cô ấy ở bên cạnh tôi sẽ thế nào? Cô ấy là người tôi yêu nhất, vậy nên tôi không nỡ thấy cô ấy có chuyện, mọi việc cứ để người đàn ông của cô ấy gánh chịu là được.
Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, ánh mắt dịu dàng đong đầy tình cảm. Trên xe không còn ai khác, cuối cùng hắn cũng không phải che giấu tình cảm của mình nữa.
Yên Nhi tốt đẹp như vậy, bé bỏng và yếu đuối như vậy, hắn không muốn cô bị uy hiếp, không muốn cô sẽ dính dáng tới những thứ xấu xa đen tối kia.
Chỉ cần cô hạnh phúc, vậy thì dù cô có oán hận hắn cũng không sao cả.
William nghe vậy thì im lặng.
Một lúc lâu sau, gã thở dài:
- Cậu thay đổi rồi, cậu đã không còn là K ngày xưa nữa, có lẽ sau này tôi nên gọi cậu là Dạ Đình Sâm thôi.
- William, làm phiền cậu, càng nhanh càng tốt.
- Đến mai là cậu sẽ không thấy cô ấy nữa rồi.
William nói xong thì cúp máy.
Dạ Đình Sâm giật tai nghe xuống, từ từ nhắm mắt lại.
Một người đàn ông có trái tim thép mà giờ đây khóe mắt cũng ướt.
Khi chiếc xe dừng lại ở cổng biệt thự, hắn bế Nhạc Yên Nhi về, hỏi quản gia Thẩm xem Đỗ Hồng Tuyết ở đâu thì mới biết cô ta vừa về đã ngủ rồi.
Dạ Đình Sâm bế vợ yêu lên căn phòng thuộc về hai người họ.
Hắn khẽ đặt cô xuống giường, dịu dàng gọi:
- Yên Nhi, đi tắm thôi.
Cô mơ màng mở mắt, thấy người đàn ông dịu dàng trước mắt, hoàn toàn không còn chút lạnh lùng nào của khi sáng nữa.
Cô đang mơ à?
Nước mắt lập tức rơi xuống.
Cô nhắm chặt mặt, tay ôm lấy eo Dạ Đình Sâm, nước mắt lã chã rơi ướt áo hắn.
- Dạ Đình Sâm, em đang nằm mơ à? Anh lâu lắm rồi không dịu dàng với em như thế.
- Là mơ đấy.
Dạ Đình Sâm nghẹn giọng nói dối.
Dù cho là mơ, Nhạc Yên Nhi cũng rất thỏa mãn rồi.
- Em cứ tưởng cả đời này sẽ không còn thấy anh dịu dàng như thế nữa. Anh đừng bỏ em được không? Một giây có anh cũng được! Dạ Đình Sâm, bao giờ anh mới về, em nhớ anh lắm, Dạ Đình Sâm của bây giờ làm em rất sợ, em sợ anh ấy sẽ mãi mãi không nhớ ra em.
- Đồ ngốc, không đâu, nhất định hắn sẽ nhớ ra em, chỉ là không phải bây giờ thôi.
- Thật à?
Cô như đứa bé bất lực, chỉ có thể giương đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Cô bối rối chớp mắt, đôi mắt trong suốt, sáng ngời.
Hắn gật đầu, khẽ hôn lên trán cô như đáp lại.
Hôn.
Nụ hôn của hắn rơi vào mi cô, mũi cô, cánh môi, cuối cùng dừng lại ở đó.
Hắn từ từ thăm dò.
Đây thực sự là mơ, Nhạc Yên Nhi không ngừng rơi lệ.
Cô có thể ước nguyện sinh nhật hai mươi ba tuổi sớm được không? Để cho giấc mộng này trở thành mãi mãi!
Cô không còn chờ đợi Dạ Đình Sâm tiến công nữa, cô như con thú nhỏ ôm lấy cổ hắn, không ngừng đòi hỏi.
Đêm nay, Dạ Đình Sâm cực kỳ dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô run sợ.
Giấc mơ này quá chân thực, cô không thể phân biệt nổi nữa.
Đêm rất dài.
Sáng sớm hôm sau.
Mỗi sáng đều sẽ có xe vận chuyển rau quả, thịt tươi tới biệt thự, sau khi chiếc xe vào cửa sau, Nhạc Yên Nhi đã bị người ta đặt trong một chiếc rương trên xe.
William đóng giả làm lái xe đưa hàng, gã đeo khẩu trang, nói với người đàn ông trước mặt:
- Sắp ly biệt rồi, còn lời gì muốn nói không?
Cảm xúc trong mắt Dạ Đình Sâm cuồn cuộn dâng lên rồi yên lặng trở lại, hắn thản nhiên nói:
- Chăm sóc cô ấy thật tốt.
Giọng hắn vẫn bình thản như vậy, không lên không xuống, thế nhưng người quen có thể nhận ra lo lắng không nguôi.
- Yên tâm, tôi sẽ tìm nhà thôi miên xuất sắc nhất của Pháp, cô ấy sẽ tạm thời quên cậu, khỏi lo.
- Đi đi.
Hắn nhìn cô lần cuối rồi chủ động đóng rương lại.
- Không còn lời nào nữa à?
William ngạc nhiên, gã cho là hắn sẽ có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng hắn lại không nói câu nào.
Dạ Đình Sâm lắc đầu rồi quay đi.
Món quà tốt nhất hắn có thể tặng cho Nhạc Yên Nhi chính là thắng lợi chứ không phải vài câu lưu luyến.
Dạ Đình Sâm vào biệt thự, đứng trên ban công nhìn theo chiếc xe đi xa.
Lúc này, Đỗ Hồng Tuyết gõ cửa vào, cô ta xoa đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ:
- Lạ thật, mấy hôm nay mệt quá, vừa nằm xuống là ngủ mất rồi.
Đêm qua cô ta còn uống café để chờ Dạ Đình Sâm về, dù sao Nhạc Yên Nhi chưa về, cô ta vẫn lo lắng.
Nhưng vừa mới đọc vài trang tạp chí, cô ta đã ngủ gật, thậm chí chẳng biết mình về giường bằng cách nào.
- Anh đang nhìn gì đấy?
Cô ta nhìn theo chiếc xe vận tải, nghi ngờ hỏi.
- Không có gì.
Hắn xoay người nhìn Đỗ Hồng Tuyết:
- Chờ anh ly hôn rồi, chúng ta kết hôn nhé, em muốn sính lễ thế nào?