Tấm rèm cửa dày dặn để lại một khe hở hẹp cho ánh sáng ban mai len lỏi vào.
Nhạc Yên Nhi mơ màng mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như búa bổ, thân thể mỏi nhừ nhức nhối như mới bị nghiền áp qua.
Đập vào mắt cô đầu tiên là ánh nắng chiếu lên tấm thảm xa hoa, và bức tường màu vàng tối.
Gì vậy… Đây là đâu… Chẳng lẽ cô còn đang trong mơ sao… Nhạc Yên Nhi xoa đầu muốn ngồi dậy, lại cảm nhận được có một cánh tay ôm chặt lấy eo cô.
Cánh tay? Nhạc Yên Nhi kinh ngạc một lát, thế mới cảm giác được còn có một thân thể ấm áp nằm ngay bên cạnh.
Tay cô run rẩy, nhẹ nhàng xốc chăn lên, quả nhiên nhìn thấy thân thể mình xanh tím, trần như nhộng.
Ký ức đêm qua tràn vào đầu cô… Váy áo lụa là, yến tiệc linh đình… Cô say ngà ngà ngồi trong một góc, chợt có người bảo cô vào phòng nghỉ ngơi một lát.
Cô muốn từ chối, nhưng toàn thân tê mỏi, mặc cho người kia đỡ cô đến cửa phòng khách sạn.
Sau đó người kia lấy cớ có việc rồi chạy đi mất.
Cô lọ mọ trong bóng tối, leo lên giường, lại phát hiện có người trên giường! Bàn tay nóng rực ôm lấy eo cô.
Trời đất quay cuồng trong chớp mắt, cô đã bị đặt dưới thân một người đàn ông.
Thân thể hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ nóng rực truyền đến cách lớp vải mỏng manh, dường như người kia đang quan sát cô bằng ánh sáng của ngọn đèn mờ tối chiếu vào từ cửa sổ.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ tính hỏi:
- Đưa tận cửa? Thanh âm tà mị, như anh túc trong đêm.
Do say rượu nên phản ứng của Nhạc Yên Nhi trở nên chậm chạp, còn chưa kịp hiểu câu nói này có ý gì thì đã cảm nhận được đôi môi nóng bỏng in lên cái miệng anh đào nhỏ của mình.
Bàn tay không kiên nhẫn kéo váy cô.
Tiếng kêu la giãy giụa của cô không thể phát ra dưới thế công của hắn.
Hơi rượu dâng lên, ý thức của cô dần dần mơ hồ.
Sau đó thì vẫn nửa tỉnh nửa mơ, vô thức rên rỉ, mãi cho đến khi bị đâm vào, cô sợ hãi kêu lên, túm lấy vai hắn.
- Đau quá! Người kia chợt khựng lại:
- Còn trinh à? Cô đau đến mức nói không nên lời.
Hắn lại vươn tay, nhẹ nhàng gạt sợi tóc dính trên mặt cô ra, nói nhỏ:
- Bé con, lấy lòng tôi đi.
Sau đó, hắn xỏ xuyên qua cô một cách triệt để.
Khuôn mặt Nhạc Yên Nhi đỏ như lấy máu, ngăn cản mình nhớ lại.
Cô cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy nửa bên mặt hoàn mỹ không tì vết, ngũ quan sâu sắc, đường nét ngạo mạn, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dày, làn da mịn đến mức ngay cả phụ nữ cũng phải mặc cảm.
Cho dù nhìn gần như vậy mà gần như không thấy được lỗ chân lông.
Thật là cao cấp phết.
Ở trong Showbiz bao năm nay, từng gặp không ít trai đẹp, nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn không nhịn được nuốt nước miếng.
Đúng là đẹp hơn rất nhiều ngôi sao.
Sau đó,cô khựng lại Nhưng cô có biết hắn đâu Sao tự dưng lại xảy ra quan hệ với kẻ này như thế chứ? Sắc mặt Nhạc Yên Nhi tái nhợt.
Cô cảm thấy có lẽ mình đã bị người khác hại! Cô cần phải tranh thủ rời đi trước khi người này tỉnh lại.
Nếu không lỡ như có người phát hiện mình là ngôi sao, nhất định sẽ bị tiết lộ cho báo chí! Không kịp suy nghĩ, Nhạc Yên Nhi dời cánh tay của người đàn ông đặt trên eo cô ra, cẩn thận bước xuống giường.
Đau đớn khiến chân cô mềm nhũn, vội đỡ lấy mép giường mới không bị ngã quỵ xuống.
Cô mặc bộ váy quây ngực đêm qua vào, tiện tay vuốt tóc tai lại, nhìn người đàn ông nằm trên giường với vẻ mặt phức tạp, đi thẳng ra cửa không thèm quay đầu lại.
Cửa phòng tổng thống bị mở ra một khe nhỏ, sau đó một cái đầu nhỏ thò ra, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận bên ngoài không có người, bóng dáng nhỏ xinh đó mới cẩn thận vịn tường đi ra, tư thế đi đường cực kỳ mất tự nhiên.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không thấy được, cô vừa đóng cửa lại thì người đàn ông nằm trên giường lập tức mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Vệ sỹ núp trong bóng tối liếc nhau, không biết có nên đuổi theo hay không, sau đó lại nhìn về phía một ông lão.
Ông lão trầm tư một lúc, bước lên gõ cửa phòng tổng thống.
- Vào đi.
– Giọng nói lạnh lẽo như băng.
Ông lão vào phòng, cúi chào cung kính:
- Thiếu gia.
Người đàn ông mở đôi mắt phượng sâu thẳm, không buồn nhìn lão, lười biếng cầm quần áo bắt đầu mặc lên người.
May mà lão già đã đi theo hắn hai mươi mấy năm, biết rõ tính cách hờ hững của thiếu gia nhà mình nên không để ý, thản nhiên hỏi:
- Cô gái kia… Có cần ngăn lại không? Người đàn ông hơi khựng lại, nâng chăn lên, lộ ra dấu vết đỏ tươi trên ga giường.
Ánh mắt hắn hơi dao động, nhớ tới hương vị ngọt ngào khiến hắn thích không dừng lại được đêm qua.
Gần như là trong chớp mắt chạm vào cô, thân thể vắng lặng nhiều năm của hắn lập tức có phản ứng.
Vuốt ve thân thể cô, không ngờ lại không có cảm giác ghê tởm như lúc chạm tới những người phụ nữ khác.
Cô gái này thật thú vị.
Mặc quần áo xong, hắn ngồi trên sofa, đôi chân thon dài duỗi ra một cách tao nhã, cứ như vương giả bễ nghễ thiên hạ, vẻ mặt hờ hững, đôi mắt đen hơi khép, không nói một lời lại phát ra khí thế mạnh mẽ.
Cho dù nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, nhưng trong lòng ông lão vẫn không nhịn được sợ hãi.
- Nói.
Một chữ quả thực như khối băng.
Ông lão cảm nhận được trán mình đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh:
- Hết thảy đều là sai lầm của tôi, xin thiếu gia hãy trách phạt.
Người đàn ông nhắm mắt lại, dường như là không nghe thấy, biểu cảm cũng rất lười biếng, giống như đang chợp mắt vậy.
Nhưng ông lão biết, đây là biểu hiện khi thiếu gia thật sự nổi giận.
Nếu hắn còn nguyện ý hỏi thì còn đường cứu vãn, nhưng nếu hắn không nói năng gì mà chỉ để cho ngươi tự thuật thì xong đời rồi.
Càng không để ý, càng không quan tâm, mới càng nguy hiểm đáng sợ.
Tuy rằng bề ngoài rất bình tĩnh, thật ra trong lòng ông lão rất lo sợ bất an.
Lão nói:
- Tôi không nên bỏ thuốc thiếu gia, cũng không nên giấu thiếu gia về mục đích về nước lần này là cầu hôn Cố gia.
Xin thiếu gia trách phạt.
Ông lão nói, kỳ thật trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
May mà thiếu gia có cảm giác với phụ nữ.
Tuy rằng phương pháp của phu nhân hơi ác, nhưng rốt cuộc đã giải quyết được nỗi lo nhiều năm qua của cả gia tộc.
Thiếu gia chán ghét tiếp xúc với phụ nữ, đây là bí mật không thể tuyên bố của gia tộc.
Cho dù là phu nhân đụng vào thì thiếu gia cũng sẽ tránh đi ngay lập tức, chứ đừng nói đến những người phụ nữ khác.
Thời niên thiếu thì còn có thể cho rằng hắn còn chưa trưởng thành, nhưng giờ thiếu gia đã 26 tuổi rồi, vậy mà còn chưa từng có bạn gái, bên cạnh cũng toàn là bọn đàn ông cấp dưới, trong gia tộc đã bắt đầu nghi ngờ xu hướng tình dục của thiếu gia rồi.
Trong ban giám đốc thì càng là hoạt động ngấm ngầm sục sôi, không biết có bao nhiêu người muốn bắt được chứng cứ để kéo thiếu gia xuống ghế ngay lập tức.
Phu nhân muốn làm thông gia với Cố gia, lại lo rằng thiếu gia là gay thật, không có cách nào khác, đành phải dùng hạ sách này.
May mà, tuy rằng phương pháp này không được sáng rọi cho lắm, nhưng kết quả lại khá tốt.
- Cô gái kia là ai? Ông lão nghĩ tới điều gì đó, biểu cảm hơi xấu hổ, nói:
- Thưa thiếu gia, cô gái kia không phải là người mà tôi sắp đặt cho ngài.
Người đàn ông bỗng mở mắt ra, con ngươi đen sâu lắng nhìn ông lão một cách chăm chú.
- Đêm qua… Lúc cô gái kia tới đây, vệ sỹ tưởng đó là người tôi sắp xếp nên không ngăn cản.
Nhưng sau này lại có người đến đây, thế mới biết là nhầm người.
Nhưng khi đó… Không tiện đổi người cho lắm… Ông lão không nói rõ, nhưng ý đã rất rõ ràng.
Lúc đó đã bắt đầu “làm”
rồi, sao có thể đổi người nửa chừng được.
Dù sao quan trọng là kết quả, chỉ cần chứng minh thiếu gia có “hứng thú”
với phụ nữ là được còn là ai thì không quan trọng.
Cô ta được hầu hạ thiếu gia nhà mình đã là phúc khí của cô ta rồi, cùng lắm thì về sau cho nhiều tiền một chút.
Ánh mắt người đàn ông sa sầm lại.
Nếu không phải là bé con kia thì hắn sẽ lên giường với người mà lão Nghiêm sắp đặt sao? Lần này không cần phụ nữ chạm vào, chỉ là nghĩ thôi đã khiến hắn cảm thấy ghê tởm rồi.
Nhưng tại sao lúc chạm vào cô ấy thì không cảm thấy chán ghét? Thậm chí, chỉ cần nghĩ đến xúc cảm tuyệt vời với cô ấy thì đã cảm thấy khô nóng rồi.
- Điều tra rõ tất cả thông tin của cô gái kia.
- Vâng.
– Ông lão đáp lại, cung kính đi ra ngoài.
Trong đôi mắt xưa nay luôn lạnh lùng vô tình của người đàn ông xuất hiện sắc thái kỳ dị.
========================