[Ngôn Tình] Hoa Thần

Chương 32: Tâm sự Triệu Mặc Lâm




Trong suốt quá trình đi đến nước Sở, từ Nam quốc đến ranh giới giang sơn nước Sở trải qua bao nhiêu thành trì Thiên Hoa đều dùng số ngân lượng của hồi môn của nàng để cứu giúp bà con.

Tuy tướng quân và sứ giả rất sốt ruột vì hành trình đã kéo dài quá lâu, tuy nhiên lại không dám ý kiến.

Thứ nhất là vì khí thế của Vương phi quá lớn, bọn họ không dám trái ý.

Thứ hai là trước khi đi Vương gia đã dặn mọi việc đều phải nghe theo Vương phi.

Và cái quan trọng thứ ba là bọn họ cũng đồng cảm với những người dân nơi đây, đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ tham gia vào việc cứu trợ người dân.

Tư binh lính cho đến mọi ai cũng chung tay vào cùng nhau giúp đỡ, ngân lượng mang đi không đủ cuối cùng Thiên Hoa phải vào một tòa thành trì lớn để đổi trang sức thành bạc trắng để phân phát cho bà con.

Còn Cẩm Tuệ, khi đi đến thành trì thứ ba thì nàng ta không chịu nổi đã song song đối đầu với Thiên Hoa, nàng ta giọng trào phúng nói:

"Tỷ tỷ muốn làm gì thì mặc kệ tỷ, nhưng tỷ nên nhớ mục đích của chuyến đi lần này, không thể vì một phút ngẫu hứng của tỷ mà làm lỡ hết kế hoạch và chuyến đi của mọi người ".

Khi Cẩm Tuệ nói xong thì mọi người đều quay sang nhìn nàng ta, nhưng nàng ta vẫn ngang nhiên tự cho là đúng không nghĩ mình sai ở đâu.

Thiên Hoa lười đôi co với nàng ta chỉ nói một câu:

"Ta không vội, nếu vội ngươi có thể đi trước ".

Cẩm Tuệ vô cùng bất ngờ, nàng ta không nghĩ rằng mình đã nói đến thế rồi mà vị tỷ tỷ này vẫn không đồng ý.



Tướng quân và sứ giả khi nghe Vương Phi nói như vậy thì quay ra nhịn nhau cố nhịn cười.

Thiên Hoa quay sang nhìn tướng quân rồi nói:

"Tướng quân hãy chia đôi đội quân ra một người đưa nàng ta đi trước còn một nửa theo ta ở lại, nếu ai trách phạt ta sẽ tưn mình chịu trách nhiệm, dù gì cũng được gần hết quãng đường rồi còn một số nơi nữa trên tuyến đường ta sẽ không bỏ cuộc ".

Nhìn vào vẻ cương quyết nghị lực trong mắt Vương phi hai người kia càng có thêm động lực.

Thế là sau một hồi đùn đẩy trách nhiệm cuối cùng sứ giả đành phải hộ tống vị được coi là nương nương cao quý kia đến Sở quốc trước.

Tướng quân vì sợ Vương gia lo lắng nên mấy ngày trước Y đã gửi thư về cho Vương gia, có lẽ bây giờ Vương gia đã đọc được.

Khi Triệu Mặc Lâm nhận được thư thì không nóng vội, chàng chỉ mỉm cười khiến cho thị vệ cũng phải giật mình.

Thật ra khi nghe được lời tiên tri vớ vẩn kia chàng cũng không để tâm cho lắm.

Từ trước đến giờ chàng quen độc lai độc vãng không để ý bất kỳ một nữ nhân nào, mặc dù các trưởng lão vô cùng thúc giục nhưng chàng chẳng quan tâm, chàng chỉ cảm thấy thật phiền.

Tuy nhiên không hiểu sao khi nghe mấy trưởng lão tìm hiểu về hài tử chưa ra đời kia của thiên hậu chàng lại cảm thấy tò mò lạ lẫm.

Ngày nàng sinh ra đời thiên tượng bỗng sảy ra, chàng bỗng cảm thấy trái tim của mình bất chợt có chút rung động nhè nhẹ mà chàng không hiểu nổi.

Thế là trước sự ngỡ ngàng của các trưởng lão chàng viết bức thư rồi sai người mang thật nhiều lễ vật quý giá để đám linh thú mang đến tặng cho nàng.

Phải chăng lời lẽ trong thư quá bá đạo cho nên mới gây đến sự chú ý của Thiên đế, phải mất một thời gian dài Thiên đế cho người truy lùng về chủ nhân của bức thư trên.



Cũng từ ngày đó, thỉnh thoảng chàng lại hóa thành linh thú để tiếp cận nàng người được coi là thê tử của chàng.

Vẻ xinh xắn đáng yêu và tinh nghịch của nàng khiến cho chàng thay đổi hẳn suy nghĩ.

Không hiểu vì sao chỉ có gần nàng chàng mới cảm giác được trái tim mình thay đổi, có lẽ lời tiên tri đã đúng, nàng là một nửa còn lại của chàng.

Nhưng tự nhiên bẵng đi, năm nàng mười tuổi tự yên chàng không cảm nhận được nàng nữa, chàng cuống cuồng lo sợ đích thân xuống nhân gian để gặp nàng nhưng nàng như biến mất khỏi nơi đây.

Các trưởng lão cũng lo lắng, mọi người chia nhau đi tìm nàng nhưng vẫn không thấy.

Thiên đế đã thần không biết quỷ không hay đưa nàng xuống nhân gian để lịch kiếp.

Cuối cùng đại trưởng lão đành phải dùng một trăm năm công lực của mình để tìm ra nàng.

Nên chàng phải trân trọng giây phút này, chàng biết nàng còn có sứ mệnh của mình.

Trước khi xuống đây đại trưởng lão đã trộm xem thiên mệnh và nói với chàng rằng.

Công chúa thiên tộc là hóa thân của Hoa thần, mà hoa thần đời đời phải chịu cảnh cô đơn, không có tình yêu.

Thiên đế vì thương nữ nhi đã nghịch thiên cải mệnh cho nàng xuống trần gian để trải qua tình kiếp vì vậy Thiên hoàng đây cũng là cơ hội của người.

Tình kiếp này cũng liên quan đến lời tiên tri, đó cũng la kiếp nạn của người, vì thế nhân cơ hội này hai người hãy hóa giải nó và trở lại thiên giới trở thành một đôi thần tiên.