Quận chúa được nhũ mẫu bồng đi ngay trong ngày hôm đó, vì để tránh mệnh số nên Dương Ngạo Thiên bắt đưa nữ nhi đi thôn trang thật xa kinh thành.
Quận chúa được nuôi lớn cùng với những người sống trong thôn trang, ở đây mọi người đều rất hòa đồng và dễ mến biết hoàn cảnh của tiểu quận chúa mọi người đều yêu mến nàng hơn.
Nhũ mẫu cả đời phải xa rời con cái nên coi nàng như nữ nhi mà nuôi lớn.
Nàng càng lớn càng trở nên vô cùng đáng yêu, giữa trán nàng có một vết bớt hoa mẫu đơn rất nhỏ ai nhìn kĩ mới thấy được.
Tuy nhiên nhũ mẫu lại vô cùng thắc mắc trong lòng bởi vì nàng không có một đường nét nào giống với phụ mẫu ở kinh thành xa xôi kia.
Nghĩ đến cũng thật là bạc bẽo, phụ thân đã như thế nhưng người làm mẫu thân như La Tường Vân thật sự quá máu lạnh.
Vì sợ vương gia không vui, sợ nữ nhi khắc mệnh kia ảnh hưởng đến cuộc sống vinh hoa phú quý của ả mà ả không thèm đoái hoài gì đến quận chúa.
Không một lần hỏi han và gửi dù bất kỳ vật nhỏ gì đi chăng nữa, giống như nữ nhi này chưa từng tồn tại vậy.
Nàng cứ thế lớn lên, mọi người trong thôn trang không biết gọi nàng như thế nào ( vì nàng chưa được đặt tên) cho nên mọi người chỉ xưng hô với nàng là tiểu quận chúa.
Năm tiểu quận chúa lên năm tuổi, trong một lần vô tình đi chơi quá xa, nàng bị lạc vào trong rừng, tuy nhiên nàng lại không cảm thấy sợ hãi mà còn cảm thấy thích thú.
Nàng cứ đi sâu vào bên trong, bất giác nàng nhìn thấy một bông hoa bị héo úa bên đường, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống và thổi thổi vào cái cây như tiếp thêm sức sống cho chúng.
Bởi vì nàng không được ai dậy dỗ nên không biết, mỗi lần nàng bị đau nhũ mẫu cũng làm như thế với nàng.
Nên tiểu quận chúa đáng yêu của chúng ta cũng nghĩ đơn giản như thế, ai ngờ đâu cây hoa như được tiếp thêm sức sống.
Từ một cái cây héo úa nay vươn mình lên nhìn thật lung linh sắc mầu.
Tuy nàng lạc vào đây một lúc rồi nhưng vẫn không có con dã thú nào đến gần nàng.
Bỗng không may tiểu quận chúa bị rơi vào hố của thợ săn, nàng sợ hãi hét lên.
Tuy nhiên nàng lại rơi vào vòng tay ấm áp của một cô nương vô cùng xinh đẹo khiến cho tiểu quận chúa của chúng ta ngẩn ngơ một lúc.
Cô nương xinh đẹp kia liền nói:
""Nhóc con không sao chứ? có cảm thấy đau chỗ nào không?".
Lúc này tiểu quận chúa mới bừng tỉnh liền lắc nhẹ đầu nói nhỏ:
"Ta không sao cũng may tỷ tỷ cứu được ta, tỷ tỷ thật là xinh đẹp ".
Nguyệt Cầm trộm cười trong lòng nghĩ thầm:
"Nhóc con này thật đáng yêu, khi còn là công chúa thần giới lần đầu tiên gặp nàng cũng nói như thế,bây giờ ở dưới nhân gian cũng vẫn là câu nói này ".
Nguyệt Cầm bế nàng bay lên trên không trung rồi đáp xuống.
Quận chúa nhảy xuống dưới đất rồi nói:
"Tỷ tỷ thật là giỏi có thể bay lên cao, tỷ tỷ dậy ta được không, ta cũng muốn được bay cao như tỷ tỷ ".
Nguyệt Cầm cười dí dỏm nói:
"Tiểu cô nương còn chưa cho ta biết tên mà đã muốn ta dạy võ cho rồi ".
Bé cúi mặt xuống vẻ buồn bã nói nhỏ:
"Ta không có tên, mọi người thường gọi ta là tiểu quận chúa ".
Nguyệt Cầm nhìn thấy dáng vẻ của nhóc mà thấy thương cảm, số phận thật quá là khắc nghiệt.
Trên thiên giới nàng là báu vật của phụ mẫu và mọi người, vậy mà bây giờ xuống nhân gian lại phải chịu số phận cô đơn như thế.
Nguyệt Cầm liền nói:
"Thế muội có muốn nhận ta làm sư phụ không, từ bây giờ ta sẽ đi theo muội dậy muội tất cả mọi thứ, cầm kỳ thi họa muội muốn học gì ta sẽ dậy muội cái đó ".
Quận chúa liền nhảy cẫng lên vui xướng nói:
"Muội rất muốn học nhưng ở đây lại chẳng có ai có thể dậy muội đươc cả, nếu có thể được tỷ dậy thì tốt ".
Nguyệt Cầm nhìn dáng vẻ vui xướng của nàng mà bật cười liền nói:
"Vậy từ bây giờ ta sẽ gọi muội là Mạc Thiên Hoa nhé, có được không?".
Thiên Hoa được tỷ tỷ xinh đẹp đặt tên thì vô cùng vui mừng nhưng nhóc lại e dè nói:
"Muội nghe nhũ mẫu nói là phụ thân muội họ Dương, giờ đặt là họ Mạc có sao không?".
Nguyệt Cầm cười nói:
"Phụ thân muội tệ bạc, không phân biệt trắng đen đưa một hài tử đến đây tự sinh tự diệt, người như thế không xứng là phụ thân của muội, ta thấy muội mang họ Mạc rất hay và có duyên với muội ".
Lúc này Thiên Hoa cũng gật gật tỏ ý hiểu, Nguyệt Cầm biết nàng buồn liền nói:
"Thế còn định gọi ta là tỷ tỷ đến bao giờ, từ giờ hãy gọi ta là sư phụ dần đi nhé ".
Thiên Hoa định cúi đầu xuống hành lễ nhưng Nguyệt Cầm vội đỡ nàng dậy và nói:
"Muội không cần hành lễ lớn như vậy, ta không đảm đương nổi đâu ".
Thiên Hoa đang lơ ngơ ngạc nhiên thì Nguyệt Cầm liền bế nàng lên rồi bay đi ra ngoài phía rừng khiến cho Thiên Hoa vô cùng thích thú, nàng cười rất là tươi.