[Ngôn Tình] Hoa Thần

Chương 24: Thánh chỉ hòa thân




Không nghe lời của Nguyệt Cầm, bà ta vẫn cố tình cài trâm lên đầu Thiên Hoa.

Nguyệt Cầm mỉm cười ma mị, hất tay một cái chiếc trâm như có linh tính bay lên không trung, nàng nhẹ mũi chân bay lên và cầm lấy nó.

Cảnh tượng đó đẹp vô cùng khiến cho ai cũng ngơ ngác nhìn, Hạo Kiên quan sát nãy giờ, Y là người luyện võ từ nhỏ nên Y biết nữ nhân này thân thủ không tầm thường.

Nguyệt Cầm từ từ đến gần mỉm cười trìu mến rồi nói:

"Sư phụ đến không có muộn chứ? ".

Thiên Hoa bị sự vui mừng làm cho thốt không lên lời, nàng chỉ gật đầu xúc động.

Nguyệt Cầm biết cảm giác bây giờ của nàng, bà chỉ nói:

"Không phải ta không quan tâm đến con mà có nhiều chuyện sư phụ muốn làm nhưng không thể làm được ".

Thiên Hoa phụng phịu nói:

"Sư phụ tài giỏi thế thì có chuyện gì làm khó được người chứ ".

Nguyệt Cầm chỉ lắc đầu chứ không nói gì, lúc này Lâm Minh Tuyết bị cướp trâm cài đầu vô cùng tức giận, phía bên dưới thì La Tường Vân vô cùng hả hê.

Nhìn thấy vẻ khốn đốn của Lâm Minh Tuyết ả ta vui xướng vô cùng.

Lâm Minh Tuyết bị xấu hổ trước đám đông, tính cách khôn kiềm chế được liền đứng ra đôi co, bà ta nói:

“Ngươi là ai mà dám làm hỏng buổi lễ cập kê của nữ nhi ta, ngươi có biết đây là Dương Vương phủ không?”.

Nguyệt Cầm lạnh lùng quay sang nhìn Lâm Minh Tuyết, một cỗ uy áp vô cùng lớn, nàng cất tiếng nói:



"Mẫu thân,ngươi không xứng ".

Mọi người khi nghe câu đấy thì hít hà, không biết thân phận cô nương này là gì mà ngay cả Vương phi cũng không thèm xem trọng.

Dương Hạo Thiên thấy tình hình có vẻ không ổn liền thay mặt gia chủ đứng lên ánh mắt tham lam nói:

“Không biết vị cô nương này là tiểu thư nhà ai, có quan hệ như thế nào với nữ nhi của ta?”.

Nguyệt Cầm không thèm trả lời, cũng không thèm để ý đến Dương Hạo Thiên, nàng quay sang nói:

"Ta cài trâm cho con nhé nếu không lại lỡ mất giờ lành ".

Thiên Hoa mỉm cười gật đầu, đối với nàng cả thế gian này không ai có thể so sánh được với sư phụ cả.

Cuối cùng Lâm Minh Tuyết và La Tường Vân đành phải giương mắt nhìn Nguyệt Cầm cài trâm cho Thiên Hoa.

Khi làm xong tất cả mọi nghi lễ thì cũng vừa lúc thánh chỉ đến, Vương gia cùng mọi người đều cúi đầu xuống nhận thánh chỉ.

Tuy nhiên chỉ riêng Nguyệt Cầm và Thiên Hoa là không quỳ xuống, tên thái giám liếc mắt nhưng không nói gì, hắn giọng the thé đọc thánh chỉ:

“Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, đại quận chúa Dương Thiên Hoa nay vừa đủ tuổi cập kê tri thư đạt lễ, dung mạo xuất sắc ban cho Vương gia Triệu Mặc Lâm nước Sở làm Vương phi, mười ngày nữa sẽ lên đường đi hòa thân. Khâm Thử!”.

Mọi người ở đây ai nấy đều hít hà bàn tán, vị Vương gia đó không phải nổi danh lục quốc sao.

Nghe nói vị Vương gia này từ nhỏ đã mắc một căn bệnh lạ không ai chữa khỏi được, hoàng đế Sở quốc vô cùng yêu thương vị đệ đệ này.

Bằng chứng là vị Vương gia Triệu Mặc Lâm này đã có ba vị Vương phi nhưng đều đã hương tiêu ngọc vẫn, nên mặc dù địa vị cao nhưng không ai dám thành thân, thật khổ thân cho quận chúa xinh đẹp này.

Từng lời xì xào bàn tán vang lên, bọn họ đều nghĩ rằng chắc chắn Vương gia sẽ từ chối, vì chẳng ai muốn nữ nhi của mình rơi vào chỗ chết cả.



Thiên Hoa khá ngạc nhiên, tuy nhiên trong thâm tâm nàng vẫn còn có một chút hi vọng, nàng vẫn chờ mong người phụ thân này của nàng sẽ nghĩ đến nàng.

Mọi người ai cũng mong chờ, Dương Hạo Kiên thì thầm lắc đầu bởi vì hắn quá hiểu tính cách của phụ thân hắn, hắn đã hiểu rõ bản chất từ lâu nên không có mong đợi gì.

Chỉ khổ thân vị muội muội xinh đẹp tài giỏi kia là công cụ giúp cho ông ta lợi ích.

Cẩm Vân và Cẩm Tuệ thì vui mừng khi có người bị hại, còn La Tường Vân thì đã biết trước rồi nên ả ta cũng chẳng tỏ vẻ gì vì đã biết trước câu trả lời.

Đúng là trái ngược với suy đoán của mọi người, Dương Hạo Thiên vui mừng hớn hở quỳ xuống nói:

"Vi thần xin phục mệnh, đa tạ ân điển của bệ hạ ".

Thiên Hoa nghe thấy thế thì vô cùng thất vọng, nàng đang định bước lên để kháng chỉ thì Nguyệt Cầm lắc đầu ra hiệu cho nàng.

Thiên Hoa không hiểu ý của sư phụ, tuy nhiên từ trước đến giờ nàng đều tin tưởng sư phụ cho nên không nói gì.

Sau khi thái giám đọc xong thánh chỉ, nhận được một túi tiền to từ Dương Hạo Thiên ông ta mới nghênh ngang rời đi.

Mọi người thấy sự việc đã xong, lễ cập kê cũng kết thúc liền cùng nhau ra về.

Ánh mắt của Thiên Hoa nhìn sư phụ vẻ không hiểu, nhưng sư phụ liền cười nói với nàng:

"Con dẫn ta trở về phòng của con đi ".

Dương Hạo Thiên đang vui vẻ trong lòng liền quay sang giọng sủng nịnh nói:

"Con dẫn cô nương này về phòng đi, ngày mai ta sẽ tổ chức buổi tiệc nhỏ mừng đón ".

Ánh mắt hắn đầy tham lam nhìn về phía Nguyệt Cầm, thật là một giai nhân ngàn năm có một, đã từ lâu chưa có ai làm hắn xao xuyến động lòng như thế.