Dịch: Chip
- 2018-
Ôn Lạc như mong muốn của Hoắc Cận Thành, trở thành thư ký bên người anh, khi từ nước ngoài trở về, ngày nào cô cũng cùng anh ra vào dinh thự Hoắc Thị.
Mấy năm trước anh một lòng nhào vào công việc, bệnh dạ dày trở nên rất nghiêm trọng, Tống nữ sĩ cũng hết cách với anh, nhưng sau một khoảng thời gian, bệnh dạ dày của anh rõ ràng đã được cải thiện hơn rất nhiều. Lại sau đó nữa, không chỉ Tống nữ sĩ, còn có mấy trợ lý đắc lực bên cạnh Hoắc Cận Thành, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy thổn thức không thôi.
Cho nên thấy Ôn Lạc trở thành “ thư ký bên người” như hình với bóng của Hoắc Cận Thành, mấy người trợ lý cũng không có bất kỳ phản ứng nào như ngạc nhiên, không hiểu, trợn mắt há mồm.
Bọn họ rõ hơn ai hết, địa vị của Ôn Lạc trong lòng Hoắc Cận Thành.
Bốn năm trước, Ôn Lạc đột ngột rời khỏi Hoắc Cận Thành. Mà từ lúc cô rời đi đến lúc Hoắc Cận Thành phát hiện ra, khoảng cách ở giữa là những nửa tháng.
Nửa tháng, đủ để một người mai danh ẩn tích.
Lúc đó, khi mấy người trợ lý biết đến sự tồn tại của Ôn Lạc thì cũng không để ý đến việc này, bởi vì Hoắc Cận Thành tựa như không đặt chuyện cô rời đi để trong lòng.
Anh thậm chí không thèm phái người đi tìm cô, căn biệt thự cô từng ở cũng không đến lần nào nữa.
Anh vẫn giống như xưa, một lòng một dạ đặt lên công việc.
Ngay cả vị hôn thê đường đường chính chính của anh cũng không quản được anh, đó chẳng qua chỉ là một cuộc liên hôn thương nghiệp mà thôi.
Hoắc Cận Thành người này, trước nay luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, sẵn sàng dùng hôn nhân làm công cụ để tăng thêm lợi ích.
Trong một khoảng thời gian dài, anh tự biến mình thành một con quay không ngừng nghỉ, vào thời điểm nghiêm trọng nhất, bị mẹ bắt buộc ra lệnh đi nghỉ ngơi, sau đó còn chưa nghỉ được 2 ngày, đã lại trở lại chức vụ, hoàn toàn không có thời gian dành riêng cho bản thân.
Người bên cạnh đều cho rằng bệnh cuồng công việc của anh quá kinh khủng, cho đến một lần nào đó, vị bạn tốt yêu thích nghệ thuật từ nước ngoài trở về, hẹn anh đến phòng trưng bày nghệ thuật Mộc Tử.
Anh ở bên trong hẳn một ngày.
Đến nửa đêm, phòng trưng bày sắp đóng cửa, trợ lý đợi ở ngoài cửa, nhìn thấy bà chủ xinh đẹp trẻ trung của phòng trưng bày đích thân tiễn anh ra ngoài.
Trước lúc lên xe, bà chủ bỗng nhiên lên tiếng, trợ lý nhìn thấy rất rõ, vẻ đau thương dưới đáy mắt Hoắc Cận Thành.
Màu sắc rõ nét đó, là hoang mang mà trước giờ Hoắc Cận Thành chưa từng có.
Bà chủ nói: “Chắc cô ấy biết sẽ không có người tìm cô ấy, cho nên ngay cả một chút đầu mối cũng không để lại.”
Từ ngày hôm đó, Hoắc Cận Thành chuyển về biệt thự đã từng ở cùng Ôn Lạc, đồ vật ở nơi đó vẫn không bị động đến, nhiều năm như một ngày, ngay cả tạp chí trên bàn uống nước cũng không bị thay đổi vị trí.
Anh bắt đầu như một người làm việc bình thường, sáng đi làm, tối thì tan.
Anh vẫn không chịu đi tìm người kia.
Bệnh dạ dày của anh càng ngày càng nặng, bởi không có người hết lòng sắp xếp ba bữa cho anh.
Vào đường cùng, Tống nữ sĩ phải cho người đến chăm sóc mỗi ngày.
Trên mạng có một câu chuyện tình yêu khá nổi tiếng, một nhà vật lý học và vợ mình rất yêu thương nhau, vào thời khắc người vợ lìa trần, ông không có đau khổ, không rơi lệ, vô cảm như một con rối. Mấy tuần sau, ông đi qua một cửa hàng, trông thấy một chiếc váy liền thân, ông nghĩ nếu như vợ mình mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cuối cùng ông đau khổ khóc không thành tiếng.
Đối với Hoắc Cận Thành, phòng trưng bày nghệ thuật Mộc Tử chính là chiếc váy liền thân kia.
Trợ lý từ trong hồi ức tỉnh lại, thì thấy Hoắc phu nhân bưng cốc sữa bò đã được hâm nóng lên trên bàn của Lục tiên sinh, nửa như mệnh lệnh nửa như làm nũng bảo anh uống.
Từ lúc Hoắc tiên sinh kết hôn về sau, toàn bộ đồ uống trong văn phòng đều được đổi thành đồ tốt cho dạ dày như sữa bò chẳng hạn, đương nhiên, chỉ nhằm vào một mình Hoắc tiên sinh mà thôi.
Trên dưới Hoắc Thị, rất ít người không biết Hoắc tiên sinh là một ông chồng bị “vợ quản nghiêm” danh xứng kỳ thực, hoặc là chiều vợ như mạng.
Cái khu vực vui chơi giải trí ở Đạm Giang kia đã được khởi công từ hai năm trước, năm ngoái đã chính thức hoàn thành, có tin đồn rằng, là Hoắc tiên sinh đặc biệt xây cho Hoắc phu nhân.
Còn cả khu biệt thự ở Bến Giang, được đặt là Lạc Viên lấy từ tên của Hoắc phu nhân.
Một năm này, dùng danh nghĩa của Hoắc phu nhân quyên góp cho khu dạy học cùng trường học tư lập.
Hoắc tiên sinh chỉ thiếu điều tuyên bố cho toàn thế giới biết, anh và Hoắc Thị của anh đều là của Hoắc phu nhân.
Tạm ngừng nghĩ ngợi lung tung, trợ lý lui khỏi văn phòng, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Hoắc Cận Thành không thèm bó buộc, trực tiếp ôm cô ngồi lên đùi, Ôn Lạc nhăn mày không vui, “Anh xác định muốn làm việc thế này sao?”
“Có gì mà không được?” Tay anh vòng qua eo cô rồi rơi lên bàn phím, cằm gác vào vai cô, cười lên như một con hồ ly già trộm thịt thành công.
“Hoắc Cận Thành, anh càng ngày càng không biết xấu hổ!”
May mà anh vẫn còn cần mặt mũi, lúc cấp dưới đến báo cáo công tác thì đặt cô ngồi bên cạnh làm bình hoa.
Cô đã chuẩn bị xong bữa trưa trong phòng bếp của văn phòng rồi, nguyên liệu tươi mới được chuyển đến từ Lạc Viên, cô chỉ nấu ba món ăn một món canh đơn giản.
Trong lúc ăn cơm, Tống nữ sĩ gọi điện đến, mời cô cùng tham gia một buổi tụ họp, cô đồng ý như thường, nhưng lại chọc cho Hoắc Cận Thành bất mãn.
“Bà ấy không biết bây giờ em là thư ký riêng của anh sao? Anh không cho phép em đi công tác!”
Cô hừ lạnh: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi, em về chuẩn bị đây.”
“ Không được đi!” Anh bá đạo ngăn cô lại, trực tiếp ôm cô đến phòng nghỉ ngơi.
Ôn Lạc không đấu lại anh, dứt khoát lạnh mặt, “Anh mà quậy nữa thì một tháng sau ngủ phòng khách!”
Hoắc tiên sinh lập tức sợ hãi, dừng động tác trên tay lại rồi tội nghiệp gác lên vai cô: “Vợ à, anh sai rồi!”
“Buông ra!”
Anh ra vẻ đáng thương: “Không đi có được không?”
Ôn Lạc an ủi anh: “Nhưng em đã đồng ý với mẹ rồi, chắc không mất nhiều thời gian đâu, xong rồi em sẽ đến đón anh, chúng ta cùng nhau ăn bữa tối có được không?”
“….Được rồi.”
Ôn Lạc thưởng cho anh một cái hôn.
Hoắc tiên sinh bị cướp vợ nửa đường nên tâm trạng cả một buổi chiều không thể tốt lên nổi, mấy vị “cận thần của Thiên Tử” cũng vì thế mà không được tốt theo.