Edit: Huyên
Beta: Shpdarn
- 2018-
Hoa anh đào ở Đàm Giang có tiếng từ lâu. Đặc biệt vào hai năm gần đây, với sự phát triển của tập đoàn Hoắc thị, Đàm Giang đã trở thành một nơi du lịch nghỉ dưỡng.
Một biệt thự nghỉ dưỡng được xây ở nơi có phong cảnh đẹp nhất, đương như nhà họ Hoắc nằm ở khu vực có tầm nhìn tốt nhất.
Trong sân cũng có cây hoa anh đào, Ôn Lạc ngồi trên xích đu bên dưới tán cây, tận hưởng làn gió nhẹ nhàng cùng hoa đào nở rộ.
Ở một mình không bao lâu, Hoắc Cận Thành đi đến, đứng sau xích đu, cúi người hôn cô.
Không khí này thật khiến người khác rung động, nụ hôn cũng dần thay đổi hương vị. Ôn Lạc nắm lấy bàn tay đang dần mất kiểm soát của anh, ngăn lại: “Đang ở bên ngoài mà…”
Anh cắn môi cô, không muốn cách rời: “Nhưng mà đâu có ai!”
Sức lực của phụ nữ làm sao có thể chống cự nổi một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông đang “sói đói”. Anh thoát khỏi bàn tay cô một cách dễ dàng, trắng trợn.
Cô có chút cuống quít: “Vậy cũng không được!”
Anh nở nụ cười nuông chiều, bế thốc cô vào trong. Nhưng thay vì vào phòng như cô nghĩ, anh lại đặt cô xuống ghế sofa.
Cửa vẫn chưa đóng, bên ngoài hoa đào rơi lả tả, phía là mặt hồ gợn sóng, gió thổi nhè nhẹ.
Cho dù anh táo bạo như thế nào cũng không thể táo bạo đến mức này, Ôn Lạc ngăn cản động tác càng lúc càng đi xa của anh, vẻ mặt xấu hổ: “Anh đừng lộn xộn ở đây!”
Anh ôm cả người cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Vợ yêu, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi!”
“Không được! Hoắc Cận Thành, anh…” Nụ hôn của anh thật mãnh liệt, ngăn cản sự phản kháng yếu ớt.
Cuối cùng Ôn Lạc cũng hết cách, thốt ra một tiếng nghẹn ngào “Hoắc Cận Thành, em mặc kệ anh” khiến anh phải chịu thua, đành ngừng lại mà bế cô vào phòng.
Điện thoại di động ngoài phòng ngủ vang lên ầm ĩ, Ôn Lạc lên tiếng nhắc nhở, nhưng anh ngoảnh mặt làm ngơ.
Ở Đàm Giang vài ngày, Ôn Lạc có chút phiền Hoắc Cận Thành. Mấy ngày nay anh không làm việc, từ sáng đến tối cứ quấn lấy cô. Cái gì mà đến ngắm hoa đào? Hưởng tuần trăng mật trá hình thì đúng hơn.
Cuộc điện thoại trước đó thật sự là có chuyện quan trọng, trong vòng vài ngày cũng không thể sắp xếp ổn thỏa nên Hoắc Cận Thành phải đi nước ngoài, ít thì nửa tháng, nhiều thì hai, ba tháng. Người giúp việc đã được dặn dò từ trước nên đã chuẩn bị hành lý xong cho cả hai.
Anh thường xuyên phải đi công tác, thông thường sẽ không quá lâu. Nếu chỉ đi trong thời gian ngắn anh sẽ đi một mình, còn nếu đi lâu hơn thì anh phải đưa cô theo.
Chính hành động đó, Hoắc Cận Thành đã công bố với cả thế giới rằng mình không thể sống thiếu vợ.
Rất khuya anh mới mang theo vẻ mặt mệt mỏi trở về khách sạn, Ôn Lạc đã nhận được thông tin từ trợ lý của anh trước đó. Buổi tối, khi dùng cơm với đối tác, cô đã dặn dò không được để bụng đói uống rượu nên anh có ăn một chút, nhưng không ăn quá nhiều.
Cô chuẩn bị cháo và đồ ăn nhẹ vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, nhưng anh thì mệt mỏi đến mức không muốn tắm rửa.
“Ăn ít đồ trước nhé?”
Anh tựa vào vai cô, hơi thở đều đều, dường như chuẩn bị rơi vào giấc ngủ. Trong lúc Ôn Lạc cho rằng anh chuẩn bị ngủ thì chợt nghe thấy giọng nói nũng nịu của anh.
“Em đút anh ăn đi!”
Bệnh dạ dày của anh khá nặng, nhưng những năm gần đây lại không tái phát đều nhờ công lao chăm sóc của cô. Về phương diện sức khỏe, cô thật sự suy nghĩ cho anh nên không từ chối, bưng cháo lên đút cho anh.
Anh ngoan ngoãn ăn sạch, rồi hôn lên má cô với đôi môi còn vương chút cháo.
Ôn Lạc khó chịu lau mặt, dùng cùi chỏ chọc vào: “Anh còn làm bậy là em giận đó!”
Cuối cùng cũng chịu ngồi yên.
Trước khi đi ngủ, anh ôm cô thật chặt không buông, giọng uể oải nhưng nghiêm túc: “Bà xã, em làm thư ký của anh được không?”
“Anh thiếu thư ký sao?”
“Trong vòng mười hai tiếng mà không được thấy em là anh bắt đầu hoảng sợ!”
“Ôi, còn em thấy anh quá một giờ là bắt đầu phiền não!”
Anh không nói gì nữa. Lời vừa rồi Ôn Lạc chỉ buột miệng thốt ra nên không để trong lòng. Cơn buồn ngủ ập đến, ngay sau đó cô đã ngủ say trong vòng tay anh.
Trước khi ý thức tan biến, cô đã nghe được những lời anh nói…
Anh muốn giữ em thật chặt bên mình, để em không thể chạy đi đâu được nữa.