[Ngôn Tình] Giấy Ngắn Tình Dài

Chương 3




Edit: Huyên

Beta: Shrdarn

- 2018-

Nét mặt Ôn Lạc thoáng hoảng hốt, dù chỉ trong chớp mắt nhưng người nhạy cảm như anh đương nhiên sẽ nhận thấy.

Lời nói vừa thốt ra, dường như có một hòn đá bị ném xuống, tạo nên không ít sóng ngầm từ sâu trong lòng anh.

Hồi ức chợt hiện lên các hình ảnh quen thuộc, anh nhắm mắt lại, dịu dàng trìu mến vuốt mái tóc cô. Lời ngọt ngào vấn vít bên tai, cô nghe thấy những gì anh đang ngâm nga cùng với giọng nói mềm mại của anh là một bài thơ động lòng người.

Vài câu này, anh thốt lên vừa nghiêm túc lại vừa gợi tình.

Anh muốn ở bên cạnh em… Nếu giờ phút này, em không yêu anh, anh cũng sẽ không bận tâm…

Ôn Lạc bật cười nhìn anh: “Anh làm gì mà kích động vậy?”

Anh không đáp, chỉ cúi đầu hôn cô.

Xế chiều, Tống phu nhân gọi điện thoại đến kêu bọn họ về nhà tổ ăn cơm, nghĩ lại thì cũng lâu rồi chưa về đó. Ôn Lạc dặn người giúp việc chuẩn bị đồ, còn hai người vùi mình vào nhau cho đến lúc thời gian không thể chờ được nữa mới chịu ra cửa.

Khi đến nơi, Tống phu nhân đích thân ra đón, nhìn thấy cô đem nhiều đồ đến bà liền không hài lòng lườm cô một cái, nhưng giọng điệu lại rất gần gũi: “Lần nào tới cũng mang đồ đạc lỉnh kỉnh, cứ như người ngoài vậy! Còn xa cách như vậy sau này không cho con đến nữa!” Nói xong thì kéo tay cô bước vào cửa, cũng không để ý đến người đàn ông tỏa ra hơi lạnh bên cạnh cô.

Nói thì nói vậy, thế nhưng mỗi lần nếu không đưa cô đến các buổi họp mặt bà cũng gọi điện hỏi han nếu mấy ngày không gặp.

Tống phu nhân rất thích Ôn Lạc, những người trong nhà tổ cũng đều rất thích Ôn Lạc.

Trong hội, kể đến người vợ mẫu mực thì phu nhân nhà nhà đều sẽ giơ ngón cái biểu dương Ôn Lạc.

Không kiêu căng ngạo mạn, cư xử đúng mực, không tính toán hơn thua.

Rất nhiều người hâm mộ cô. Dung mạo đẹp như vậy, tính tình tốt như vậy, chuyện tình cảm tốt như vậy, nhưng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.

Cụ ông biết cô đến, cửa nhà còn chưa bước vào thì đã nghe thấy giọng ông sang sảng.

“Con gái mau lại đây! Pha cho ông ấm trà nào!”

Cô đi theo Tống phu nhân vào phòng khách, trong phòng còn có bố, chú Hai, dì Hai và cô bé xinh đẹp bên cạnh cụ ông.

Cô chào hỏi từng người.

Bé gái thấy ánh mắt cô sáng ngời thì dỗi hờn ông cụ: “Ông nội không thương con! Không thèm chơi với ông nữa!” Nói xong bèn chạy một mạch đến chỗ cô rồi khoác lấy tay cô.

“Chị dâu, chị xem ông nội kìa, lại chê trà em pha không ngon! Mình đừng chơi với ông nữa, không pha trà cho ông, để ông tự uống nước lọc đi!”

Một giây trước, cô gái nhỏ còn hoạt bát, nhanh nhẹn, giây tiếp theo khi nhìn thấy dáng người cao lớn đi sau Ôn Lạc thì lập tức rụt rè, ngoan ngoãn thưa: “Anh hai!”. Cô em chồng này sợ anh chết khiếp.

Ánh mắt sắc bén của anh dán vào bàn tay đang lôi kéo Ôn Lạc. Cô bé bỗng cứng đờ, tức khắc buông tay, lùi về phía sau một bước, thấp giọng làu bàu: “Ông nội giành chị dâu! Anh hai giành chị dâu! Cả thế giới đều muốn cướp chị dâu của em!”

Giọng nói không nhỏ, những người trong phòng khách nghe được đều phải bật cười.

Trong đó cụ ông là phản ứng kịch liệt nhất, dựng râu trừng mắt với người đàn ông mặt lạnh từ đầu đến giờ: “Nói cướp thì phải là tên oắt con này cướp cháu gái với ông! Lạc Lạc nên là cháu gái ngoan của ông mới đúng! Đều do tên oắt con này!”

Mọi người càng cười vui vẻ hơn.

Ôn Lạc cười cười nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, đi đến cạnh cụ ông. Dụng cụ trên bàn đều có sẵn, cô vừa bắt đầu trình tự pha trà vừa nói: “Chẳng lẽ bây giờ con không phải là cháu gái của ông nội sao? Vậy là con gọi tiếng ‘ông nội’ bao lâu nay xem như vô ích rồi à?”

Tống phu nhân gật đầu liên tục: “Còn phải nói sao! Bố ơi, bố không những có được cháu gái mà còn lời được đứa cháu dâu đấy!”

“Đúng rồi! Đúng rồi! Ông nội không được quá tham lam!” Cô em chồng cũng gật đầu hùa theo.

Cả nhà vui vẻ, hòa thuận, chỉ có anh là lẻ loi đứng đó không ai hỏi han.

Ôn Lạc định kêu anh qua nhưng đã bị cụ ông cắt ngang: “Cần làm gì thì làm nấy đi, đừng có đứng như trời trồng ở đó!”

Rốt cuộc bố vẫn phải đứng giữa, bảo chú Hai đi lên phòng sách với anh để tán gẫu chuyện đàn ông.

Trà pha xong, cụ ông đưa lên mũi ngửi rồi hài lòng gật đầu: “Tay nghề của Lạc Lạc đúng là không chê vào đâu được!”

Cô em chồng cũng chạy tới góp vui, bưng một ly lên ngửi ngửi vài cái, nhíu mày: “Ơ, đâu có khác gì nhau đâu! Đúng là ông nội ghét bỏ con!”

Cụ ông trừng mắt nhìn cô bé: “Đi đi! Còn nhỏ thì biết cái gì!”

“Hứ! Con nhỏ hồi nào! Con sắp tốt nghiệp rồi! Chị dâu chỉ lớn hơn con có vài tuổi thôi!”

“Chị dâu con đa tài, hiền lành, chăm lo việc nhà, xinh đẹp, tính tình lại tốt. Con nói thử xem, làm sao con có thể sánh bằng chị dâu con?” Dì Hai vỗ đầu cô bé một cái quở trách, trong giọng nói khoe khoang lộ rõ vẻ tự hào, kiêu ngạo về con gái, mặc dù người mới bị bà vỗ đầu mới là con gái ruột của bà.

“Mọi người đều bắt nạt con! Không thèm nói chuyện với mọi người nữa!” Cô bé rộng lượng, lại vô cùng thích Ôn Lạc, đương nhiên sẽ không vì lời nói thiên vị của người lớn mà có thành kiến, vẫn tay trong tay chị chị em em, nhất quyết kéo cô đến phòng của mình xem bức tranh vừa vẽ xong.

Cả đại gia đình cùng vui vẻ ăn cơm tối xong, cụ ông nói ở lại một chút vì muốn cháu dâu đưa đi dạo. Nào ngờ vừa vào trong thay quần áo, cháu dâu đã bị cháu trai bắt cóc mất.

Cụ ông tức giận đến mức chống gậy mắng.

“Hoắc Cận Thành, con là thằng nhóc thối tha không có lương tâm! Dám chống lại ông đây! Truyền lời của tôi lại, sau này không cho thằng nhóc kia quay lại cái nhà này nữa!”

Những người giúp việc cũng chẳng còn thấy kinh ngạc, lần sau vẫn như thường lệ, phải mở cửa cho anh vào.

Hết cách rồi, cháu trai không đến thì cháu dâu cũng bị bắt lại không đến được. Muốn gặp cháu dâu tri kỷ còn phải chấp nhận đứa cháu trai phiền phức đi kèm.

Trên đường về Lạc Viên, anh ôm lấy cô, hôn nhẹ chỗ này, chạm nhẹ chỗ kia.

Cuối cùng, dường như rất tức giận và uất ức nói một câu: “Ngày nào cũng có người cướp vợ với anh!”

Ôn Lạc phì cười, ngã vào lồng ngực của anh.

“Hoắc Cận Thành, anh thật đáng yêu!”