Dịch: Chip
- 2016-
Hoa anh đào bên sông Đàm đã tàn, vườn cũng vẫn chưa làm xong.
Hoắc Cận Thành không biết sao lúc trước mình lại muốn xây một căn nhà như vậy, chỉ là nhớ đến Ôn Lạc thích hoa anh đào ở đây, nhớ cô nói muốn xem hoa anh đào bên sông Đàm, vậy là anh xây thôi, không chút đắn đo.
Như để dẫn cô trở về.
Đúng rồi, chính là như vậy, thật ra sâu trong lòng anh vẫn đang đợi cô trở về.
Anh đưa cô về căn biệt thự kia, nơi đã từng tràn ngập mùi hương của cô, dù cô đã rời đi hai năm mà vẫn không có chút thay đổi.
Phòng để quần áo có cả một đống đồ hàng hiệu cô mua còn chưa cắt mác, giờ đã lỗi mốt, vậy mà anh còn không tinh ý đổi thành mẫu mới cho cô. Thật ra anh không biết dỗ con gái, không tinh ý được như thế, một phần cũng là vì muốn giữ nguyên hiện trạng giống như khi cô còn ở đây.
Cho nên lúc Ôn Lạc nhìn thấy trên bàn trà đặt mấy quyển tạp chí của hai năm trước thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Hoắc Cận Thành quyết tâm giữ cô lại, đã giữ giấy tờ của cô thì thôi, trong nhà còn sắp xếp người riêng, người hầu vệ sĩ tài xế, ngay cả ra ngoài cô cũng không thể đi một mình.
Cô cứ bình chân như vại, không có chống đối kịch liệt, thản nhiên ở lại đây.
Chuyện đầu tiên là xử lý hết đống đồ cũ của mình, có thứ quyên góp có thứ bán lại, có những thứ đối với Hoắc Cận Thành là kỷ niệm, đối với cô lại chẳng là gì cả.
Giờ trái tim của Hoắc Cận Thành cũng sắp mọc trên người cô luôn rồi, tủ quần áo trống không cũng không đến lượt cô phải động tay, anh đã cho người đưa đồ mới mua tới bỏ vào, phong cách trang trí trong phòng vẫn không thay đổi, mấy năm nay gu thẩm mỹ của cô cũng không khác trước là mấy.
Mặc dù lại ở chung một nhà, nhưng là Hoắc Cận Thành muốn cùng chung chăn gối với Ôn Lạc như xưa là điều không thể.
Anh cũng hiểu, quan trọng nhất bây giờ là phải dỗ được cô, để hai người làm hòa quay lại với nhau, không được làm chuyện cô không thích. Đương nhiên, ngoại trừ chuyện không thả cô đi làm cô rất không vui, nhưng anh vẫn cứ làm.
Anh bắt đầu đi trễ về sớm, thậm chí bỏ bê công việc, chỉ vì để có thể ở bên cô nhiều hơn, thời kỳ cuồng công việc cứ thế một đi không trở lại.
Ôn Lạc ở biệt thự một tháng, có một lần chính thức nói chuyện nghiêm túc với Hoắc Cận Thành.
Cô muốn biết những ngày tháng thế này còn kéo dài bao lâu.
Thái độ của Hoắc Cận Thành rất kiên quyết: “Cho đến khi em đồng ý quay lại với anh mới thôi.”
Ôn Lạc cười một cái, rất bất lực, “Anh đúng là chưa yêu đương bao giờ, theo đuổi người khác đâu phải như vậy, anh tưởng trói buộc người khác là có thể chiếm được niềm vui à?”
Anh đến trước mặt cô, dịu dàng ôm chặt eo cô, quyến luyến triền miên, “Em nói đi, em muốn anh làm gì cũng được, anh có thể tặng quà cho em mỗi ngày, có thể hôn em mỗi ngày, cũng có thể hẹn hò với em, em muốn làm gì anh cũng làm với em, được không?”
Thật ra đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói chuyện với tư thái hèn mọn, khẩn thiết như vậy.
An đã từng vô cùng mạnh mẽ quyết đoán, ngay cả khi làm chuyện đó với cô.
Cô im lặng một lúc, sau mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ đồng ý.”
Nhưng anh còn chưa kịp vui vẻ mừng rỡ, cô lại lạnh giọng nói tiếp: “Sau đó nhân lúc anh không để ý mà rời đi, hoàn toàn biến mất, khiến anh có làm thế nào cũng không tìm được.”
Anh chợt xiết chặt cánh tay cũng không thể chặn lời cô.
“Hoắc Cận Thành, anh trói buộc tự do của tôi, tất cả những thứ anh cho, tôi đều không thể nhận lấy một cách cam tâm tình nguyện.”
Tối hôm đó, anh nhốt mình trong phòng sách, giống như năm xưa, vào rồi chẳng thấy ra, cô chìm vào giấc ngủ chẳng thèm để ý.
Nhưng thật ra vẫn quan tâm.
Lúc anh nói “Em muốn làm gì anh cúng làm cùng em”, đáy lòng cô vẫn có gợn sóng.
Dù sao cũng là người mình đã từng hết lòng yêu thương, nào có thể phủi sạch vết tích nhanh như thế.
Sáng sớm hôm sau Ôn Lạc thức dậy, Hoắc Cận Thành đã không còn trong biệt thự nữa, nhưng cô lại thấy có một đống tàn thuốc trong phòng sách.
Dạ dày của anh không khỏe, cũng vì thói quen không ăn không đúng bữa ấy, cũng toàn do công việc bận rộn cho nên không nghiện thuốc, uống rượu cũng chỉ là vì yêu cầu lúc xã giao.
Dù công việc có bận rộn thế nào cô cũng chưa bao giờ thấy anh hút nhiều thuốc đến thế, mà lại chỉ trong một đêm.
Cũng trong buổi sáng hôm ấy, giấy tờ bị giấu đi của cô được trả lại, người bên ngoài biệt thự cũng ít đi một nửa, chỉ để lại hai người giúp việc và tài xế.
Ôn Lạc gần như không nấn ná một giây phút, đặt vé máy bay rồi xách theo số hành lý ít ỏi của mình lúc tới đây, lên đường ra nước ngoài.
Cô về lại Úc.
Năm ấy cô mười tuổi, ba mẹ ly hôn, cuộc hôn nhân chỉ vì cha mẹ ép duyên nên họ chẳng có cảm tình gì với nhau, đối với đứa bé là cô lại càng không có tình cảm, cho nên không ai cần cô.
May mà thời thơ ấu không được ba mẹ quan tâm ấy, gia đình chú dì hàng xóm vô cùng săn sóc cô, so với ba mẹ mình thì họ mới là vợ chồng keo sơn đúng nghĩa, mới đủ tư cách làm cha mẹ.
Dì không sinh được con, năm ấy họ nhận nuôi cô, coi như con ruột.
Sau đó cả nhà ba người chuyển đến Úc định cư.
Năm cô 18 tuổi, ba mẹ nuôi đi du lịch nước ngoài gặp tai nạn máy bay, để lại cô một mình cô độc với một núi tài sản kếch xù.
Hai năm rời khỏi Hoắc Cận Thành, ba mẹ ruột đều không hẹn mà cùng liên lạc với cô.
Bọn họ đã gia đình riêng, nghe nói đều sống rất tốt, từ lâu cô đã không còn tình cảm với họ như trước nữa, đương nhiên cũng không để tâm.
Nhưng họ nợ Ôn Lạc, người mẹ ruột định cư ở Mỹ sự nghiệp đi lên như diều gặp gió, bà cho cô cổ phần hai công ty niêm yết của mình, ba cô thì còn thẳng thắn hơn, gửi hẳn một số tiền khổng lồ.
Cô bán cổ phần đi, gom cùng với số tiền kia đổ hết vào quỹ từ thiện thành lập trên danh nghĩa ba mẹ nuôi.
Ba mẹ nuôi của Ôn Lạc là nhà sưu tầm, đồ cổ và danh họa nhiều không kể hết, để lại cho cô một di sản có thể nói là vô giá.
Cô cảm ơn sự che chở yêu thương của họ, cảm ơn họ đã cho mình cuộc sống sung túc, để cô có đủ tự tin làm những việc cần có rất nhiều dũng khí, cũng có vốn liếng để học được tính không so đo hơn thiệt.
Gặp lại Hoắc Cận Thành đã là ba tháng sau.
Người đàn ông này bỏ lại mọi thứ, vượt ngàn dặm xa xôi chỉ để làm một chuyện…