[Ngôn Tình] Gặp Gỡ

Chương 3




Ứng Âm đã uống hết hai ấm trà, Thẩm Gia Dự vẫn còn chưa trở về, mắt thấy đã đến giữa trưa, người trong trà lâu cũng càng ngày càng ít.

Chủ quán nhìn một mình nàng, thì đến hỏi nàng, còn có yêu cầu gì, Ứng Âm lại bảo chủ quán lấy thêm một ấm nước.

Ấm trà thứ ba cũng uống được một nửa, Thẩm Gia Dự cuối cùng xuất hiện ở trên đường, Ứng Âm lại bảo chủ quán lấy thêm một chén trà, đặt ở đối diện.

Thẩm Gia Dự đi vào trà lâu, trực tiếp đi đến lầu hai, nhìn một lát, là nhìn thấy Ứng m đứng ở đó uống từng ngụm từng ngụm trà.

Thẩm Gia Dự đi đến, ngồi xuống. Ứng Âm rót nước cho hắn, nhìn hắn không có ý muốn uống, vì thế bưng nước lên đưa cho hắn: “Tạm thời đừng nói gì, uống đi.”

Thẩm Gia Dự nhận ly, uống hết nước bên trong, Ứng Âm lại rót cho hắn: “Đừng hỏi vì sao, uống đi.”

Thẩm Gia Dự lại uống hết, Ứng Âm lại muốn rót nước cho hắn, bị hắn ngăn lại: “Ta”, Thẩm Gia Dự vừa mới nói được một chữ.

Ứng Âm nói tiếp: “Một ly cuối cùng, sau đó tùy chàng, chàng uống hết ta sẽ nói cho chàng.”

Thẩm Gia Dự cũng không cản nàng, vì thế nên uống thêm ly thứ ba.

“Uống ngon không?”

Thẩm Gia Dự không gật đầu, mà nói: “Xác thật không tồi.”

Ứng Âm cười cười: “Chàng cũng cảm thấy uống ngon, vậy để chàng ở chỗ này, uống một buổi sáng, chàng có thể làm được không?”

“Trà lâu này không có người sẽ ngồi cả buổi sáng chứ!” Thẩm Gia Dự lại nhìn nhìn xung quanh, ngoại trừ tiếng vang trong phòng, cũng chỉ có mấy người tiểu nhị, còn người ngồi ở hai bàn bên ngoài gần cầu thang, chính là hai người bọn họ: “Ngoại trừ những người này của chúng ta.”

Thẩm Gia Dự cầm lấy ấm nước tự mình rót nước, chuẩn bị uống lên.

Ứng Âm nhìn Thẩm Gia Dự chằm chằm nói: “Chàng không về nhà, mà là đi…”

Thẩm Gia Dự vừa mới đặt ly nước ở bên miệng, nghe thấy Ứng Âm nói vậy, vội vàng uống một hớp nước lớn, nói: “Trà này uống ngon thật.”

Ứng Âm còn nói thêm: “Triều đình hay là giang hồ, đối với chàng mà nói, đều có thể, nhưng chàng vì sao lại từ bỏ triều đình càng thích hợp hơn với chàng chứ? Vậy chỉ có thể chứng minh, người chàng để ý không ở triều đình, mà ở trong giang hồ.”

Thẩm Gia Dự buông ly nước xuống, không nhanh không chậm hỏi: “Diều của nàng đâu?”

“Đổi tiền.”

“Bán rồi?”

“Thời gian chàng đi lâu như vậy, ta ở đây uống hai ấm rưỡi nước, không có tiền trả, đành phải bán con diều đi thôi.”

“Nàng thật sự không có tiền?”

Ứng Âm lấy túi tiền của mình, sau đó mở ra, đổ ra bên ngoài, cái gì cũng không có.

“Vậy tiền nàng bán diều đâu?”

“Đưa cho chủ quán rồi.”

Thẩm Gia Dự lại cầm lấy ly nước, uống hết cả ly.

Ứng Âm nhìn hắn lại uống nước, không nhịn được mà nói: “Chàng đừng uống nữa, thật sự không dễ uống.”

“Không dễ uống, nàng cũng đã uống cả buổi sáng rồi.”

Ứng Âm đặt túi tiền của mình xong, nói: “Ta vốn dĩ muốn bỏ chạy.”

“Vậy nàng vì sao lại không đi?”

“Sợ chàng không tìm thấy ta.”

“Ta sẽ không tìm thấy nàng? Nơi này ta còn khá quen thuộc.”

“Một người nếu muốn thật sự trốn đi, người khác không có khả năng tìm được, trừ phi người đó nói cho người khác, chàng nói đúng không? Thẩm Gia Dự.”

“Cho nên chàng cuối cùng đi đâu?”

“Nàng muốn biết như vậy ư?”

“Không phải ta muốn biết, mà là chàng hiện tại cần phải nói. Từ trước chàng đã lẻ loi một mình, không có người chú ý đến chàng, cũng không có người nói gì, nhưng hiện tại chàng với ta, nếu người có tâm, làm việc có tâm, như vậy phụ thân hai bên đều sẽ rất nguy hiểm.”

“Sau đó thì sao?”

“Nếu thật sự là người chàng đặc biệt để ý, chàng có thể đón nàng ấy về nhà.”

“Vậy còn nàng?”

“Ta đều không để bụng vì chàng, ta sẽ còn để ý nàng ấy ư?”

“Vậy nàng vì sao lại đồng ý hôn sự này?”

“Ta không thích việc trong triều đình, Bệ hạ cũng biết. Ta đã nghĩ kỹ trước đó rồi, nếu như chàng có thể thích ta, là tốt nhất. Nhưng nếu như chàng không thích ta, cũng không sao cả.”

Thẩm Gia Dự sau khi nghe xong câu đó, đứng lên, nói: “Đi thôi.”

Ứng Âm thấy hắn đã đi xa, cũng không đứng lên. Chủ quán đi đến từ bên cạnh: “Khách quan, người cũng đã đi rồi, ngươi không đuổi theo sao?”

“Không vội.”

Sau khi chủ quán nghe được hai chữ này, cũng cảm thấy rất có ý tứ.

Một lát sau, chủ quán thấy Ứng Âm còn chưa đi, lần này thật sự không nhịn được: “Khách quan, ngươi nhất định đói bụng rồi, hay là chúng ta giúp ngươi mua đồ ăn?”

“Được thôi!”

Chủ quán cũng không nghĩ đến, nàng đáp ứng sảng khoái như vậy, vốn là nghĩ nàng có thể nhanh chóng rời đi, có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, không nghĩ đến sau đó lại không đi.

Chủ quán lại giúp Ứng Âm bưng lên mấy mâm đồ ăn từ tửu lâu bên cạnh.

Ăn xong không sai biệt lắm, chủ quán lại đến: “Khách quan, tiền cơm này, người xem…”

“Đến rồi.”

Chủ quán nhìn theo phương hướng ngón tay của Ứng Âm, đã thấy Thẩm Gia Dự.

Thẩm Gia Dự bảo chủ quán vén màn, lại đi vào bàn Ứng Âm ngồi, ngồi xuống: “Nàng nói nàng đấy…”

Ứng Âm nuốt cơm trong miệng xuống: “Ta làm sao cơ?”

“Nàng, đường đường là một Quận chúa, ăn cơm không trả tiền, còn đúng lý hợp tình như vậy?”

“Quận chúa thì làm sao, Quận chúa cũng phải ăn cơm, huống hồ không phải còn chàng à? Ta vừa rồi đã nói cho chàng rồi, chàng không phải một mình, mà là chàng với ta.”

“Sớm biết vậy, nàng là cái dạng người như vậy, ta sẽ không đồng ý đâu!”

“Ồ! Không sao cả, chàng hiện tại hối hận cũng còn kịp.”

“Nàng vừa rồi làm sao lại không đi?”

“Ta còn chưa hỏi được đáp án đâu.”

Thẩm Gia Dự nhìn nàng như vậy, vì vậy nên nói: “Nàng ấy thực sự là người mà ta để ý, năm đó ta ở biên quan cứu được một cô nương.”

Thẩm Gia Dự còn muốn nói thêm gì đó, Ứng Âm nói một câu: “Ta ăn no rồi. Cùng ta đi đến một chỗ.”

“Đi đâu?”

“Theo ta đi.”

Hai người đi đến cửa hoàng cung, Ứng Âm lấy ra lệnh bài của mình.

Thẩm Gia Dự nghi hoặc, hỏi: “Nàng dẫn ta đến đây làm gì?”

“Tiến cung, đến trước mặt Bệ hạ, nói cho rõ ràng.”

“Nàng nghĩ kỹ rồi?”

Ứng Âm lấy lệnh bài của chính mình, ngó trái ngó phải, sau đó nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, chàng chưa nghĩ xong sao?”

“Nàng biết có hậu quả gì sao?”

“Đơn giản chính ta chúng ta bị đánh một trận, có người cần chức quan cũng khó giữ được. Nhưng chuyện này so với cảm tính của ta và chàng mà nói, có tính là gì đâu!” Nhìn Thẩm Gia Dự do dự, nàng liền nói: “Chàng không dám sao?”

“Không phải không dám, chỉ là cảm thấy không cần thiết, ta không chán ghét nàng.”

“Đừng miễn cưỡng.”

“Không miễn cưỡng, một chút cũng không miễn cưỡng.”

“Vậy được, mang ta đi gặp nàng ấy.”

Thẩm Gia Dự nhìn thoáng qua cửa thành, lại nhìn nhìn lệnh bài trong tay Ứng Âm.

“Chàng đừng hiểu lầm, chàng còn có mấy ngày thì phải rời khỏi kinh thành, nàng ấy không thể không có ai chiếu cố chứ!”

“Nàng ấy có người chiếu cố, nàng không cần đi.”

Ứng Âm thu lệnh bài lại, nói: “Xem ra chàng không phải để ý nàng ấy như vậy, như vậy cũng không sao.”

Thẩm Gia Dự khó hiểu hỏi: “Có ý gì?”

Ứng Âm cười cười nói: “Nếu có một ngày, chàng và ta không còn ở cùng nhau, cũng không cần quá thương tâm, bởi vì chúng ta đều không thích lẫn nhau.”

Thẩm Gia Dự không nói gì, Ứng Âm hỏi: “Chàng không về nhà, không phải còn phải thu thập đồ đạc sao?”

Hai người đi một đường không nói gì về nhà như vậy.

Sau khi Thanh Cô thấy Ứng Âm, vội vàng chạy đến: “Quận chúa, cuối cùng người cũng đã trở lại.”

Thẩm Gia Dự hỏi: “Làm sao thế?”

Thanh Cô thấy vậy, đành phải nói: “Quận chúa, hoa của người héo rồi, lập tức sắp khô héo rồi.”

“Sao lại như thế? Mau đưa ta đến nhìn xem.” Nói xong thì để Thanh Cô đưa đến hậu viện.

Thẩm Gia Dự không đi theo các nàng, mà là về thư phòng, đi thu thập đồ đạc.

Ứng Âm đi cùng Thanh Cô đến một gian phòng ở hậu viện, sau khi đóng cửa lại. Ứng m hỏi: “Sao lại thế?”

“Quận chúa, người nhanh đi đi, hiện tại người của Đại Lý Tự và Hình Bộ đang trên đường tới.”

“Sao lại thế này?”

“Tình huống cụ thể nô tì cũng không biết sao, hiện tại người đi mau đi.”

Chỉ chốc lát sau, người của Đại Lý Tự và Hình Bộ đã đến, bao vây toàn bộ Thẩm phủ, còn có một vài người đã đi vào đến sân.

Thẩm Gia Dự đến hậu viện tìm Ứng Âm, bảo nàng nhanh chạy đi, nhưng Ứng Âm nói: “Người của Hình Bộ và Đại Lý Tự đều ở bên ngoài, ta thật sự không chạy được, không sao, nhớ rõ lời hôm nay chúng ta nói.”

Ứng Âm đi từ hậu viện đến tiền viện, Thẩm Gia Dự vẫn luôn đi theo nàng, cuối cùng còn túm chặt nàng, Ứng Âm nói: “Chàng cứ đứng ở chỗ này đi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”

“Cuối cùng sao lại thế này?”

“Một câu hai câu không nói rõ được, tóm lại sẽ không có chuyện gì.”

“Nàng chắc chắn không?”

“Nếu chàng không tin, thì hỏi bọn hắn.”

Một đám người bên cạnh mặt lạnh như băng, thoạt nhìn rất khó mở lời.

Thẩm Gia Dự không còn kéo nàng lại, mà buông tay ra, nhìn bóng dáng nàng chậm rãi rời đi.

Ứng Dao Âm tỉnh, mở mắt, đứng dậy, phát hiện còn chưa tan học.

Lục Dĩnh Hồi lặng lẽ nói: “Cậu tỉnh rồi à?”

“Ừm, tỉnh hoàn toàn.”

“Cậu ngủ thật sâu!”

“Thầy giáo không xuống dưới chứ?”

“Yên tâm, không xuống, người ta ở trên bục giảng khá tốt, trong lúc nghỉ ngơi có thể hỏi chuyện, thật nhiều người đều lên, không có thời gian xuống dưới.”

“Trở về giúp mình học bù.”

“Cậu nhìn xem, cậu nhìn xem, Chung Khâm Hiền học cái gì.”

“Mình học không vào.”

Dư Gia Nhậm nói: “Rõ ràng là không muốn học.”

“Học không vào với không muốn học là hai chuyện khác nhau, học không vào là mình đã nỗ lực, trải qua thực tiễn phát hiện thật sự học không vào; không muốn học là từ bỏ chủ quan.”

“Ồ, lợi hại, còn phân tích học vấn cụ thể và vấn đề cụ thể.”

Ứng Dao Âm cười nhìn các cô ấy, có một đám người như vậy ở cạnh, thật tốt!