[Ngôn Tình] Đơn Giản Chỉ Là Yêu

Chương 5: Hôn trộm




Thiệu Huy rời khỏi quán bar, ngồi thẩn thờ một lúc, lại bắt xe đến thẳng công ty, dù gì về nhà cũng không ngủ được. Tới công ty ít ra cũng có chuyện để làm..

Vừa ra khỏi thang máy, anh vô tình thấy phòng thiết kế vẫn còn sáng đèn. Không khỏi tò mò anh sải bước sang xem thử là ai ở bên trong.. trong lòng lại có chút mâu thuẫn vừa hy vọng là người đó, lại vừa không muốn là người đó..

Bàn chân khựng lại trước khung kính, khoé môi anh khẽ cong lên.. nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa đi vào.

Nhìn Lạc Thư Di gục ở trên bàn làm việc mà Thiệu Huy đau lòng muốn chết..

Anh nhấc ghế ngồi bên cạnh, gối tay trên bàn nhìn cô rất lâu, bàn tay dịu dàng vén nhẹ sợi tóc rối rơi trên má cô.

Lạc Thư Di bỗng nghiên mình, Thiệu Huy liền đứng dậy đón lấy cô bế qua sofa. Nhìn đôi môi hồng căng mọng khẽ mở ra mà khiến Thiệu Huy say đắm, không thể kìm lòng mà phủ lấy môi cô, cái cảm giác mềm mịn ngọt ngào tham luyến khiến anh mỗi lúc muốn nhiều hơn, đầu lưỡi không an phận liền nhân cơ hội tiền vào quyến luyến trong khoan miệng..

"Ưm.." Lạc Thư Di nhíu mày trở mình vì khó thở.

Thiệu Huy bất giác thả môi cô ra trong luyến tiếc, tuy cô ngủ rất say nhưng anh vẫn sợ hơi men của mình làm cô khó chịu, nên cũng không dám nán lại lâu. Anh cởi chiếc khoác dài ra phủ lên người cô, đặt lên trán cô một chiếc hôn sâu.

Nựng nịu gương mặt mỹ miều một lúc anh trở ra tắt đèn đóng cửa cẩn thận mới quay lại văn phòng.

Tắm rửa thay một bộ quần áo khác, anh nằm gác tay lên trán ở sofa, bàn tay kia anh khẽ chạm môi mình.. khoé môi anh lại cong lên. Suốt bảy năm qua, từ khi rời khỏi mảnh đất này dường như chưa đêm nào anh yên giấc, cũng chưa từng biết vui vẻ là gì. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lạc Thư Di anh lại có thêm động lực để cố gắng..

"Lạc Thư Di, cả đời này ngoại trừ tôi. Chị đừng mong sẽ kết hôn được với bất kỳ ai."

* * *

Lạc Thư Di mơ màng thức giấc, cô giật mình ngồi bật dậy khi thấy mình nằm ở sofa, cô cầm chiếc khoác măng - tô lên mà vô thêm phần nghi hoặc. Tối qua cô mệt quá ngủ quên lúc nào không biết, cũng không biết mình qua đây kiểu gì, chiếc áo lại là của ai, nhưng cái mùi thơm thoang thoảng này lại vô cùng quen, hình như cô từng ngửi được đâu đó rồi.

"Chị dậy rồi?"

"Hức.."

Lạc Thư Di giật bắn người, khi nghe tiếng của Thiệu Huy phát ra từ bên cửa sổ..

"Sao cậu lại ở đây?"

"Đây là công ty của tôi, tôi muốn ở đâu thì ở. Còn thắc mắc gì không?" Thiệu Huy không mặn không nhạt nói bước qua ngồi xuống cạnh cô.

Lạc Thư Di liền rút chân lại ngồi ở một đầu ghế

"Chị sợ tôi ăn chị sao?" Thiệu Huy nhếch mép cười xấu xa.

Lạc Thư Di không biết bị gì, người cô khẽ run lên hai má lại ửng hồng. "Cậu đừng có nói bậy tôi, mà cậu vào đây từ lúc nào."

"Lúc chị còn nói mớ."

"Hả, tôi.. nói mớ sao?"

Thiệu Huy nâng mày không nói gì, dù đã rất kìm nén nhưng nhìn vẻ mặt luống cuống của cô anh vẫn không nhịn được cười, anh nghiêng mặt về một phía nhưng đôi bờ lại cứ khẽ run lên từng chập..

"Cậu.." Lạc Thư Di biết anh là đang giễu cợt mình, trước giờ cô làm gì mà có nói mớ chứ.

Cô khẽ ho một tiếng cho đỡ xấu hổ. "Khụ, áo cậu phải không?"

Lạc Thư Di chưa kịp ném qua liền khựng lại.

"Chị đắp cả đêm rồi, muốn trả thì cũng phải giặt sạch sẽ chứ."

Lạc Thư Di gục gật không nói gì cô xếp lại ngay ngắn, ngửi thấy mùi món ăn cô thích nhất, ánh mắt cô liền rơi sang bữa sáng nóng hổi ở trên bàn, chiếc bụng nhỏ bỗng réo lên, biểu tình vì đói..

"..."

Lạc Thư Di ngượng ngùng ôm bụng lại. Không phải chứ?

"Đói rồi thì ăn đi."

"Là của cậu mang tới à?"

"Ở đây chỉ có tôi và chị, chị thấy sao?"

"Cậu.. sao lại tốt vậy?" Lạc Thư Di liếc xéo anh với vẻ nghi hoặc.

Thiệu Huy đứng dậy hai tay đút túi quần thở dài. "Tôi không muốn mang tiếng ngược đãi nhân viên." Anh nói rồi quay người bước ra ngoài lại dừng ở cửa. "Với lại.. chị ăn nhanh đi, lát nữa đi cùng tôi đến một nơi. Ăn cho no mới có sức cày."

Nhìn theo bóng lưng anh mà Lạc Thư Di thở dài bất mãn. "Biết ngay mà, cậu thì tốt lành gì. Xùy.."

Cô ghét bỏ đứng dậy, vào phòng vệ sinh cá nhân một lượt, lại vội trở ra nhìn bàn thức ăn mà khoé môi cô khẽ cong lên, toàn là món cô thích.. vừa ngồi xuống định ăn cô lại có chút suy nghĩ, cô không hiểu sao Thiệu Huy lại biết cô thích ăn gì. Nhưng nghĩ lại chắc do Lạc Chí nói, vì hai người họ rất thân, tuy Thiệu Huy thay đổi rất nhiều nhưng..

"Haiz.." Cô thở dài gạt suy nghĩ sang một bên mà chén sạch sẽ, cô chẳng muốn nghĩ gì ngoài lắp đầy cái bụng trước, vì cô thật sự rất đói.