Một làn gió lạnh thổi qua, Thiệu Huy bất ngờ phủ chiếc khoác vest lên người cô. Một hành động không đáng kể lại vô cùng ấm áp.
Thiệu Huy bỗng nhíu đôi mày rậm thanh tú lại với gương mặt nhợt nhạt.
Lạc Thư Di không nghĩ gì liền ôm lấy tay anh hiện rõ sự lo lắng. "Thiệu Huy, cậu không sao chứ?"
"Đau dạ dày thôi. Không sao." Thiệu Huy mỉm cười, bàn tay anh phủ lên tay cô.
Cảm giác ấm áp khiến Lạc Thư Di có phần bối rối. Cô không hiểu sao khi ở bên cạnh Thiệu Huy cô lại có một cảm giác rất ấm áp, rất tự do, rất yên bình. Cô không biết tại sao mình lại có cái thứ cảm giác đó với một người nhỏ tuổi hơn mình như vậy.
Lạc Thư Di cũng không hiểu sao khi đối diện với con người này tim cô luôn loạn nhịp không thể nào kìm chế được cảm xúc. Trước giờ cô chưa từng như thế.. Kể cả với Bùi Trung.
Cô nghĩ mình điên rồi, bản thân còn là người đã sắp kết hôn, tại sao cô lại..
Lạc Thư Di liền rút tay lại giữ khoảng cách với anh.
Thiệu Huy có chút mất mát nhưng anh có thể hiểu được. Không phải anh không muốn tiến xa hơn mà anh không muốn người khác nói về Lạc Thư Di những điều không tốt, trừ khi cô hủy hôn. Anh mới có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi cô một cách đường hoàn. Đây cũng chính là lý do anh cố kìm nén.
Lạc Thư Di thấy Thiệu Huy không khỏe nên cô bảo muốn về. Cả hai chào hỏi mọi người xong thì rời khỏi bữa tiệc trước.
Dương Dư theo lệnh cho xe hướng về tiểu khu nhà Lạc Thư Di.
Lạc Thư Di cảm thấy lạ, vì sao không đến bệnh viện lại đi về hướng nhà cô. Cô nhìn sang Thiệu Huy.
"Sao không đến bệnh viện?"
Thiệu Huy không nói gì, nằm xuống tựa đầu lên chân cô.
"..."
Lạc Thư Di liền đơ người xấu hổ.
"Nếu lo lắng thì cho tôi mượn chân nằm một lúc." Thiệu Huy nhắm mắt cũng không nhìn cô.
Lạc Thư Di có thể nhìn ra được có lẽ anh rất đau, cô cũng không nói gì. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đi xoa đầu anh, vuốt ve lên tóc anh mà chính cô cũng không hay biết.
"..."
Hai người này có vấn đề. Dương Dư để ý rất lâu, nhưng tới giờ phút này anh ta mới dám nhận định với suy nghĩ của mình.
* * *
Tiểu khu xx.
Xe đã đổ lại trước tiểu khu, nhưng Lạc Thư Di lại ra dấu cho Dương Dư để Thiệu Huy ngủ thêm một lúc.
Thấy anh đau như thế cô thật sự không nỡ gọi.
Động cơ tắt một lúc thì Thiệu Huy đã thức dậy mở mắt nhìn cô, thấy cô ngó mắt ra ngoài sợ làm anh thức giấc mà khoé môi anh khẽ cong lên. Tuy chỉ chợp mắt một lúc, nhưng lại là giấc ngủ ngon nhất trong suốt bảy năm qua của anh.
"Sao chị không gọi tôi?"
Thiệu Huy bất ngờ lên tiếng khiến Lạc Thư Di có chút lúng túng.
"Cậu dậy rồi thì ngồi dậy đi, tôi phải lên nhà.'
" Không ngồi nổi, chị đỡ tôi đi. "
Lạc Thư Di không nghĩ gì, vừa đỡ anh ngồi dậy đôi môi cô đã bị phủ kín, cô giật mình chống tay lên ngực anh đẩy ra lại không tác dụng gì.
"... "
Dương Dư đứng hình cúi gầm mặt xuống ôm vô - lăng như người vô hình. Tui khổ quá mà, sao lại bắt cẩu độc thân như tôi phải ăn cẩu lương.
" Ưm.. "Lạc Thư Di đứng hình khi bị anh tách hàm ra càng quấy trong khoang miệng.
Nụ hôn bá đạo khiến Lạc Thư Di nhũn ra trong vòng tay anh.
Đến khi hô hấp khó khăn, anh mới luyến tiếc buông tha.
Lạc Thư Di xấu hổ che miệng lại không nói nên lời. Tại sao Thiệu Huy lại làm như vậy với cô, cô đáng tuổi chị cậu.
" Không xuống xe hôn nữa đó. "
Lời vừa thốt ra, Lạc Thư Di giật bắn người, luống cuống mở cửa xe chạy tọt vào trong. Cũng không hiểu sao rất giận lại không mắng được câu nào.
Thiệu Huy nhìn theo bóng lưng cô một lúc mới cho xe rời đi.
" Anh không thấy? "Thiệu Huy bất ngờ lên tiếng, ý tứ lại chẳng rõ ràng.
" Vâng! Không thấy. "Dương Dư hiểu ngay không dám chậm trễ, đáp lời một cách dứt khoát.
" Rất tốt, chỉ những ai cần thấy mới nên thấy. Biết ít một chút sẽ sống thọ. "
"... "
Dương Dư nuốt nước bọt. Đây là lời hâm dọa chứ khen gì.
* * *
Lúc này trong nhà mọi người đã ngủ hết, Lạc Thư Di nhẹ nhàng mở cửa đi thẳng vào phòng.
Căn phòng tối ôm cô cũng không bật đèn, ngồi thẩn thờ trên giường.
Cô cũng không hiểu sao mình lại như vậy. Cũng không biết từ lúc nào cô cứ luôn nghĩ đến Thiệu Huy.
Cô cảm thấy mình thật chẳng ra gì, cái thứ cảm giác không nên có.
Một người đáng tuổi em mình, bản thân mình thì lại sắp kết hôn, cô cảm thấy nực cười.
Trong đầu cô lại văng vẳng câu nói của Thiệu Huy." Kết hôn là lời hứa cho sự hạnh phúc, không phải là sợi dây để trói buộc mình hay đối phương. "
Bàn tay nhỏ lại khẽ chạm môi mình, tuy cô đã hai mươi tám nhưng đây là lần đầu tiên cô mới biết nụ hôn như thế nào, cô không nghĩ nó lại ngọt ngào đến như vậy.
Cô bất giác bừng tĩnh, cô không biết mình bị làm sao. Cũng không biết từ lúc nào Thiệu Huy luôn nhiễu loạn tâm trí cô. Làm sao cô có thể có cảm giác với một thằng nhóc bằng tuổi em mình.
" Cậu ta quá nguy hiểm. Nhất định không được lại gần cậu ta nữa. Cũng không nên."