[Ngôn Tình] Đại Ngàn

Chương 3: Cháy rừng




Sau khi rẽ vào một con đường núi, chiếc xe bán tải chậm rãi dừng lại bên đường, sau đó đèn báo hiệu được bật lên.

Lúc Khổng Mạn còn đang băn khoăn thì người đàn ông đã tháo kính đen bước xuống.

Cô chưa rõ tình hình lắm nên chỉ đành ngồi yên trong xe.

Phó Dương đứng bên đường quan sát thung lũng phía dưới, xác định quả thật có khói bốc lên. Anh lập tức xoay người kéo cửa sau, một tay quơ lấy áo cứu hỏa màu cam khoác vào, sải dài bước chân đi xuống đường, thuận theo độ dốc địa hình trượt xuống dưới.

Khổng Mạn đã bừng hiểu, cô lập tức mở cửa xuống xe, chạy nhanh đến vệ đường la lớn: "Này! Anh mắc gì phải đi xuống đó?"

Lúc trượt tới dưới, nghe tiếng cô gọi, Phó Dương mới sực nhớ mình còn chở theo người nữa. Anh ngước lên nhìn cô gái đang đứng ở vệ đường, bẻ một nhánh cây bên cạnh rồi trả lời: "Thung lũng bị cháy rồi, cô ngồi trong xe đợi tôi, tôi đi dập lửa đã."

Không đợi Khổng Mạn trả lời, người đàn ông đã sải bước chạy đi càng lúc càng xa, tay anh vung vẩy cành khô.

Khổng Mạn phải nheo mắt nhìn về phía mà anh đang đứng mới có thể thấy rõ từng đợt khói đen đang bốc lên ngùn ngụt. Không những vậy, hình như có ai đó đang cúi khom người ngay cạnh anh.

Cô đứng bên đường tiện chân đá mấy hòn sỏi.

Bên phía thung lũng, Phó Dương quơ quàng nhánh cây trên tay hòng dập tắt ngọn lửa vừa bốc lên.

Thật may vì lửa không quá lớn mà chỉ mới nhen nhóm, nhưng không được vì vậy mà lơ là bất cẩn.

Hai tay anh nắm chặt cành cây vung nhanh thoăn thoắt, giành giật từng phút từng giây.

"Bên này, bên này lại cháy nữa rồi." Người đàn ông lớn tuổi đang đứng bên dưới chỉ vào đám lửa bên cạnh rồi hốt hoảng gào lên.

Phó Dương dập tắt ngọn lửa trước mặt, quệt mồ hôi. Anh mệt chưa kịp thở đã chộp ngay lấy nhánh cây bên cạnh rồi dùng tay bẻ làm đôi, sau đó nhảy xuống vụt vào ngọn lửa.

Khói đen dần dần tản ra trên khoảng không của thung lũng.

Khắp núi đồi hoang vu chỉ còn vài con dê núi là vẫn tung tăng bay nhảy.

Ngọn núi này nằm gần sông, giờ đây đã không còn được nắng chiếu tới, cả một thung lũng trở thành một tòa núi râm mát, làm cho luồng khói đen càng giống với một con quái thú đang giương nanh múa vuốt.

Khổng Mạn rút điếu thuốc ra vân vê trong tay rồi đưa lên miệng ngậm nhưng không dám châm lửa. Dù sao thì bên dưới là đám cháy đang bùng lên dữ dội, còn sau lưng là con đường lớn cỏ khô gỗ mục đầy núi kia kìa.  

Nhỡ đâu cô rít một hơi thuốc, lửa ở dưới còn chưa dập xong mà trên đây đã bốc cháy thì chắc hề lắm!

Khổng Mạn nhìn khói đen tản ra ngày một nhiều, tâm trí bắt đầu giằng co đấu tranh.

Đợi khi hoàn hồn thì đầu lọc đã bị cô cắn tới nỗi nát tan đời thuốc.

Cô thở hắt một cái rồi xoay người, sau đó lại cởi áo khoác ngoài rồi quăng lên ghế phụ đằng sau. Khổng Mạn mở cửa sau, lôi bình chữa cháy đặt dưới ghế ngồi ra, nhưng vừa đóng cửa lại đã nghe thấy một tiếng "ầm" vang động dữ dội.

Khổng Mạn ôm bình chữa cháy, cô cẩn thận men theo con đường người đàn ông trượt xuống ban nãy.

Đất của thung lũng này là loại đất đỏ, cũng có không ít nham thạch, toàn bộ đều bị chôn vùi dưới lòng đất.

Cô vừa mới giẫm chân xuống, mặt đất tức thì nhũn ra khiến cô trượt thẳng một đường, bờ mông tiếp đất cái rầm.

Khuôn mặt xinh đẹp luôn ít biểu cảm của cô nháy mắt đã chuyển sang nhăn nhó, cơn đau âm ỉ từ xương cụt khiến Khổng Mạn tức tới nỗi chửi thề.

"Mẹ kiếp."

Cô ngồi dưới đất, quăng bình cứu hỏa qua một bên rồi chống tay xuống một lúc, đợi đến khi mông đỡ thốn mới chậm rãi đứng lên.

Khổng Mạn ôm bình chữa cháy thở dài nhịn đau rồi chạy nhanh về nơi đang có đám lửa.

Phó Dương vẫn đang tập trung tinh thần dập lửa, mắt nhìn thấy ngọn lửa từng chút một bị dập tắt. Anh nhìn chằm chằm vào nhánh cây đang vung vẩy dữ dội, dần dần chỉ còn sót lại khói đen. Lòng anh nhẹ nhõm hẳn, anh thả cành cây khô cháy rụi xuống toan tới gần kiểm tra.

Nhưng bỗng nhiên phù một cái, bột phấn trắng xóa rơi xuống che lấp tít mù khơi.

Phó Dương: "......"

Bột trắng đã vậy còn dội ngược qua phía họ, ba người đực mặt nhìn.

Phó Dương vội vàng tiếp được bình cứu hỏa được cầm trên tay cô gái họ Khổng đang phụt vào đám lửa đã được dập.

Khổng Mạn bị giật bình cứu hỏa cũng không lấy làm bối rối, sau khi bụi trời tiêu tán bớt cô mới quay đầu ngắm người đàn ông.

"Dập được rồi hả?"

Phó Dương gật đầu, khóa chốt bình cứu hỏa.

Đầu Khổng Mạn dính đầy bột trắng, cô giơ tay lên phủi phủi lung tung. Ánh mắt cô lia thẳng tới người đàn ông với cái đầu đầy bụi và gương mặt bị khói hun đen xì giống mình, thế là khịa ngay: "Việc đơn giản thế này mà sao ban đầu anh làm thấy phí sức quá vậy?"  

Phó Dương lau mồ hôi, miệng mấp máy muốn nói chợt nhìn thấy biểu cảm nhạt nhẽo đó của cô kết hợp với khuôn mặt dính tro xám xịt làm anh muốn cười ngay tắp lự nhưng gắng nhịn xuống.

Anh chỉ nói: "Nhất thời nóng ruột nên tôi không nghĩ nhiều thế."

Ngược lại không thể làm như vậy được vì bình cứu hỏa dạng bột không thích hợp với đám cháy rừng có diện tích nhỏ. Cách nhanh chóng nhất là dùng nước, nếu không có nước thì việc dùng nhánh cây dập lửa là cách hiệu quả nhất.

Trước khi xoay người lại, Phó Dương liếc nhìn cô một cái.

Khói lửa biến cô trở nên gần gũi bình dị hơn, cũng...sống động chân thật hơn.

Phó Dương nhặt một thanh gỗ trên mặt đất, gạt gạt lớp đất bị lửa đốt thành tro rồi bước vào kiểm tra kĩ càng khu vực vừa bị cháy.

Đám cháy trong rừng không thể nào tự dưng nổi lửa được. Khổng Mạn nhìn người đàn ông đang tiến sâu vào khu rừng bị cháy khô, đôi mắt lại chuyển qua nhìn ông già đang khom lưng kế bên.

Người đàn ông già mặc một tấm áo sờn cũ, đầu đội mũ giải phóng quân, mặt mày dính đầy tro bụi. Những ngón tay ám khói xoa xoa vặn vặn một cách bất an, gương mặt già nua tràn đầy nỗi sợ.

Đối mặt với người đàn ông lớn tuổi thế này phút chốc cô không thốt ra được câu nặng lời nào. Cô sầu não thở dài, vuốt mái tóc kéo ra được một nắm tro.

Khổng Mạn: "......"

Càng sầu bi rầu rĩ hơn rồi nè. Phủi phủi mấy cái, cô đứng kế bên vòng tay trước ngực chờ đợi.

Phó Dương kiểm tra xong, xác định đám cháy thật sự đã được dập tắt. Sau khi trong rừng không còn đốm lửa nhỏ và trên đất cũng không còn củi cháy nữa, anh mới bước ra khỏi khu rừng.

Vừa ngẩng đầu lên anh đã thấy ngay Khổng Mạn đang đứng giữa cây cỏ.

Sau khi cởi áo khoác cô trông càng mảnh mai hơn, áo len màu đen ôm khít tôn lên dáng hình xinh đẹp, đôi chân dài thẳng tắp và vóc người cao cao.   

Ánh nhìn của anh dừng lại trên người cô một giây rồi lập tức lảng đi, mất tự nhiên vuốt mặt.

Khuôn mặt vốn dĩ bị khói hun xám xịt, sau khi lau đi một lớp tro ngược lại làm hiện rõ đôi mắt đen như mực đang đảo tới đảo lui.   

Khổng Mạn mím chặt môi, khắp người cô đều cảm thấy ngột ngạt.

Phó Dương cảm nhận được, muốn xoa dịu nhưng không biết phải nói gì. Cuối cùng vì không muốn bẽ mặt nên anh đi về phía ông già.  

Sau khi đàm đạo với nhau một chặp, người đàn ông lớn tuổi lấy ra cái bật lửa từ trong túi áo đưa cho Phó Dương. Ông cong lưng đi sau, bước đến một chỗ rồi đặt bao đồ ăn màu hồng xuống đó.

Nhưng Phó Dương đâu chịu nhận.

Ông ta mở miệng xổ một tràng tiếng địa phương, sau đó nhìn sang Khổng Mạn.

Khổng Mạn nhăn mày.  

Người đàn ông mặt lấm lem như mèo bông cũng ngoảnh đầu qua nhìn cô rồi quay lại nói cái gì đó với ông ấy bằng tiếng địa phương.

Phó Dương và ông già thương lượng xong, phổ cập thêm kiến thức về một số những thảm họa cháy rừng. Lúc này anh mới nhấc bình chữa cháy lên đi về phía trước.

Đến trước chỗ của Khổng Mạn, anh muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến việc cô cũng có lòng tốt muốn giúp đỡ bèn nhịn lại không nói.

Khổng Mạn: "......"

Cô nhìn chòng chọc vào anh, cũng không thèm động đậy đi theo người đàn ông, chỉ đứng vậy vòng tay nhìn anh.

Phó Dương đã đi được vài bước cũng đành phải lùi lại, đưa tay day trán. Anh nhìn cô, ánh nhìn mất tự nhiên lướt xuống rồi lập tức quay sang chỗ khác nói: "Đi về thôi."

Khổng Mạn vẫn không nhúc nhích.

Phó Dương trù trừ: "Cô, chuyện khi nãy...cảm ơn nhé."  

Nếu anh không lên giọng cuối câu, Khổng Mạn sẽ thực sự cho rằng anh đang chân thành cảm ơn cô.

Khổng Mạn hít một hơi sâu, tự nhủ mình là người bao dung rộng lượng phóng khoáng vị tha bác ái, không nên chấp nhặt với cái người ngang như cua này.

Cô bước một bước lớn, đột nhiên làm căng chỗ vừa bị ngã, đau tới nỗi làm cô mếu máo.

Lúc Khổng Mạn đi được vài bước, Phó Dương phát hiện ngay tướng đi của cô có hơi là lạ. Ánh mắt anh liếc tới một vệt đất trên bờ mông vểnh cong đầy đặn của cô thì vội dời mắt đi ngay, vành tai không hiểu sao đỏ lựng lên.

Phó Dương nghĩ mình biết lý do rồi.

Khổng Mạn bước tới chỗ lúc nãy bị ngã xuống, nhìn nhìn con dốc thẳng đứng, giữa mày nhăn nhíu một cách thù hằn.

Cái chỗ quái quỷ gì vầy nè!

Cô thử nhấc một chân bước lên trên, rồi dậm dậm chân, không thấy đất dưới chân mình có hiện tượng mềm xốp, lúc này cô mới dám leo lên trên. Cô lấy tay lần mò tìm cục đá nhô ra tính mượn lực thì bỗng nhiên đã có cánh tay chắc khỏe mang theo ấm áp bắt lấy tay cô.

Không biết người đàn ông đã leo lên đó từ lúc nào. Bấy giờ Phó Dương đang đứng trên đỉnh dốc. Sau khi Khổng Mạn túm được tay anh, cánh tay còn lại cũng duỗi tới. Khổng Mạn nghĩ rằng anh muốn kéo mình lên bằng hai tay nên vươn tay ra.

Ai ngờ cả hai người hiểu sai ý nhau. Anh chàng lại nghĩ là Khổng Mạn muốn mình ôm lên, thành ra lại giấu giấu giếm giếm gương mặt đỏ lựng và trái tim đang nhảy tưng bừng để nâng eo thon của cô nàng, cánh tay dùng sức làm cơ bắp săn chắc trên tay dán khít vào vòng eo của cô.

Lúc đã đứng vững trên vệ đường, Khổng Mạn vẫn còn mơ màng nhưng tức khắc nhận ra khoảng cách giữa hai người họ gần nhau quá chừng, gần tới nỗi cô có thể ngửi thấy được mùi khói lửa trên người người đàn ông và hương nước hoa Hermès Eau de Toilette thoang thoảng.

Phó Dương cũng gượng gạo, anh lùi lại rồi đứng vững chân, mang bình chữa cháy để vào thùng xe phía sau của chiếc bán tải.

Khổng Mạn đi mấy bước tới chỗ ghế phụ lấy ra một cái áo khoác. Cô sờ sờ túi áo, móc khăn giấy ra, sau khi rút ra mấy tờ thì đưa số còn lại cho anh.

Phó Dương sửng sốt nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Anh cởi áo bảo hộ ra, sau đó rút giấy ra lau rồi leo lên xe ngồi.

Khổng Mạn cũng lên xe với anh.

Chiếc xe bán tải chạy lên một đoạn dốc, sau khi làm vài cú ngoặt thì chiếc xe chầm chậm dừng lại bên đường.

Khổng Mạn:......

Mẹ kiếp thiệt chứ! 

Không...không đâu mà!

Lại dập lửa nữa hả trời?

Sau khi xuống xe, Phó Dương ngồi xổm xuống bên đường, chẳng biết đang làm gì.

Một lúc sau anh đứng dậy, nhoài người lên cửa số ghế lái, nói khẽ: "Cô Khổng này, cô xuống xe rửa mặt đi."

Khổng Mạn xuống xe đi tới chỗ bên kia nhìn sang, ở bên đường có một ống nước được bọc một lớp vỏ màu đen, chính giữa có một mối nối, lúc này đường ống đang bị tách ra, nước từ phía trong đường ống chảy ra ngoài. Người đàn ông đã rửa mặt sạch sẽ rồi, anh đang đứng bên cạnh nhìn cô.

Khổng Mạn ngồi xổm xuống bên ống nước, tay đưa ra hứng nước để rửa mặt.

Phó Dương cũng ngồi xuống bên cạnh, nâng ống nước lên cao một chút để tiện cho cô hứng.

Bột trắng và bụi bặm trôi đi lộ ra khuôn mặt trắng nõn không tì vết, cộng với có trời đất làm nền, khuôn mặt ấy càng trắng trắng mềm mềm, khiến cho người ta xuyến xao.

Giống như cảm giác mà cô mang đến cho người khác, khuôn mặt tươi sáng, nhưng tính tình lại hơi lạnh nhạt.

Sau khi rửa mặt xong, Khổng Mạn thấm ướt khăn giấy, đứng soi cửa sổ xe để lau mái tóc.

Xong xuôi hết cả thảy, Phó Dương mới nối lại ống nước. Đợi Khổng Mạn đã ngồi lên, anh khởi động xe đi tiếp.

Không biết rẽ qua bao nhiêu khúc ngoặt, chạy lên bao nhiêu sườn núi, rốt cuộc sau khi vòng qua khúc ngoặt cuối cùng, cô đã thấy ngôi nhà nông thôn được dựng giữa lưng chừng đồi núi ở xa xa.

Phía trên ngôi nhà lợp ngói xanh lam là khói bếp lượn lờ giữa núi trời..

Trên ngọn núi này, cứ vài hộ gia đình sẽ tập trung quây tụ tại một nơi, quanh đây toàn là ruộng nương, đất đồi. Nhưng cũng có một số nhà hoặc thôn xóm sinh sống đơn lẻ.

Bên đường lớn sẽ thường bắt gặp những đàn bò hay dê núi chậm rãi dạo quanh, theo sau chúng nó là những người chăn dê.

Khổng Mạn đoán có lẽ nơi đây không cách xa thị trấn lắm. 

Cô đoán trúng phóc, từ đây đến thị trấn chưa tới hai mươi phút.

Đường phố trên trấn khá vắng lặng, gần như không có một bóng người, cửa tiệm hai bên đường chỉ để hờ cửa ra vào. Trong cửa tiệm cũng không có lấy một ai, mèo chó thì rượt đuổi nhau rần rần khắp ngõ.

Phó Dương lái xe đi thẳng đến phía dưới tòa kí túc xá dành cho giáo viên tiểu học của thị trấn.

Bạch A Đào đã đứng dưới kí túc xá đợi từ sáng sớm, Khổng Mạn mới vừa xuống xe đã được cô nàng ôm ghì lấy: "Chị Mạn Mạn! Lâu quá rồi mới gặp chị đó!"  

"Ớ? Sao mà có mùi khói khét lẹt vầy nè?"

Phó Dương đang ngồi trong xe xoa xoa mũi.

Khổng Mạn cười cười: "Lát nữa sẽ kể với em." Ôm nhau khắng khít rồi lôi qua kéo lại một chặp, cô còn trêu ghẹo: "Đen hơn nhiều rồi này." 

Bạch A Đào lắc đầu: "Chao ôi, Vân Nam là vậy đó chị, mười người tới là hết chín người đen. Chờ chị ở đây một khoảng thời gian thể nào cũng sẽ đen thôi."

Khổng Mạn nhếch mày cười cười.

Sau khi gặp được Bạch A Đào, tâm trạng cô tốt hơn thấy rõ.

Phó Dương ở phía sau lấy va - li và dâu tây xuống. 

Bạch A Đào đi qua kéo va - li rồi lấy dâu tây, thân thiết nói: "Cảm ơn anh hai! Hôm nào rảnh sang ăn với tụi em bữa cơm nhé!"  

Anh lơ đễnh xua tay, lên xe bảo: "Anh đi đây."

Bạch A Đào vẫy tay, "Anh đi cẩn thận."

Khổng Mạn cũng vẫy tay với anh.

Phó Dương gật đầu, mắt nhìn lướt qua cô rồi lái xe đi.

Lời nhắn nhủ của tác giả: Mọi người ai cũng đều có trách nhiệm phòng chống cháy rừng.