[Ngôn Tình] Cưng Chiều

Chương 6: Khinh thường




Editor: Mia

Beta: Phương

Phó Tư Diễn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Dung Hoan, tiến lại gần thêm một bước, để cô cách hồ bơi xa chút, lông mày anh rũ xuống, khuôn mặt như đang cười.

Anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Dung Hoan làm cô sợ tới mức nói không ra lời, ngẩn ra.

Phó Tư Diễn nhướng mày, mỉm cười, đẻ thấp thanh âm:

“Cô gái nhỏ, còn nói chú không đẹp trai? Cháu xem đến ngây người rồi.”

Dung Hoan còn chưa trả lời, bên cạnh liền vang lên âm thanh một chuỗi chuông bạc: “Chú Phó!”

Thẩm Như nhìn thấy Phó Tư Diễn, kích động mà xông tới, anh buông hai tay đang nắm lấy vài Dung Hoan, mỉm cười với Thẩm Như: “Như Như lại cao lên không ít?”

Thẩm Như thẹn thùng mà sờ đầu: “Chỉ có một mét sáu mươi lăm thôi.”

Anh đánh giá Thẩm Như cùng Dung Hoan, liền nổi hứng trêu chọc, “Chà, so với Hoan Hoan còn cao hơn.”

Dung Hoan: “……” Đi giày vào mình cũng được một mét sáu mà……

Dương Tuyết chạy tới, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cũng rất kinh ngạc, “Chú là ai?”

Dương Sóc vừa vặn xuống lầu, tiến đến giới thiệu, biết được Dung Hoan cùng Phó Tư Diễn còn chú cháu, vì vậy ông đã đề nghị mọi người ở lại cùng dùng cơm.

Ba cô gái nhỏ tiếp tục vui chơi, giáo sư Dương mời anh vào nhà uống trà.

Phó Tư Diễn gật đầu, trước khi rời đi còn hướng Dung Hoan mỉm cười một cái. Anh đi rồi, Dương Tuyết kìm nén trái tim đang đập của thiếu nữ: “Chú của cậu đẹp trai quá nha.”

Thẩm Như gật đầu như gà mổ thóc, “Tớ đã nói rồi, tớ có một ông chú siêu đẹp trai.”

Thẩm Như vỗ vai Dung Hoan đang phát ngốc, “Nghĩ gì thế?”

“Không có……” Dung Hoan vội vàng bước sang một bên, điều đọng lại trong đầu cô lúc này là thanh âm nói chuyện vừa rồi của Phó Tư Diễn, cô chạm vào khuôn mặt nóng bừng của mình rồi cụp mắt xuống.

Vốn dĩ Thẩm Như muốn ở lại ăn cơm với Dung Hoan, nhưng cô nhận được điện thoại từ mẹ và phải về nhà. Dung Hoan cũng muốn quay về với cô ấy, nhưng Phó Tư Diễn đã ở đây dùng bữa hiển nhiên anh cũng yêu cầu cô ở lại với mình.

Dương Tuyết bưng hai đĩa cherry đến phòng khách, hỏi: “Dung Hoan, chú ấy có thích ăn anh đào không?”

“Tớ không biết.”

Dương Tuyết bẹp bẹp miệng, “Không sao, tớ cứ đưa lên vậy.” Cô ta lên tầng, gõ cửa rồi đi vào, thấy Phó Tư Diễn cùng giáo sư Dương đang chơi cờ.

“Ông ơi, ăn trái cây ạ.” Đặt một đĩa trước mặt ông nội, đặt đĩa còn lại bên cạnh Phó Tư Diễn với giọng nói ngọt ngào, “Chú Phó, chú cũng ăn đi ạ. Quả anh đào này rất ngọt.”

Anh nhàn nhạt nói lời cảm ơn, Dương Tuyết vui vẻ báo cáo với Dương Sóc: “Ông nội, hôm nay cháu đánh đàn rất nghiêm túc, còn được thầy khen.”

Ông tràn đầy ý cười: “Thật ngoan.”

“Ông ơi, vậy cháu xuống nhà đây.” Dương Tuyết nói, mắt vẫn liếc nhìn Phó Tư Diễn, nhưng cô ta thấy anh không hề đả động vào đĩa anh đào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô ta lấy một lần.

Cô ta có chút tức giận, vừa bước ra đã thấy người giúp việc cầm chiếc váy trắng mình mua ở nước ngoài, vẻ mặt thay đổi, không còn là giọng điệu tử tế như trong thư phòng vữa nãy, “Váy cần phải giặt tay rồi mới phơi. Ngày mai tôi muốn mặc nó!”

“…… Vâng, tiểu thư.”

Dương Tuyết trừng mắt nhìn người giúp việc, vừa đi xuống lầu liền nhìn thấy Dung Hoan đang đứng trước dương cầm của cô ta, suýt chút nữa còn chạm tay vào.

Dương Tuyết cau mày quát cô: “Không được động vào!” Cô ta kéo Dung Hoan đến trước mặt mình, túm lấy cổ tay cô, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, “Cây đàn này được đặt ở nước ngoài, rất đắt.”

Dung Hoan nhíu chặt mày, giọng nói không hề chứa đựng cảm xúc: "Mình chỉ muốn xem thử."

Dương Tuyết giương mắt nhìn cô, “Chỉ là đàn dương cầm, có cái gì đẹp, bạn cũng không có biết chơi.”

Dung Hoan mím môi, xoay người, “Đúng là chẳng có gì đẹp.”

Dương Tuyết sửng sốt, nắm lấy tay của Dung Hoan, trên mặt nở nụ cười, “Dung Hoan, tớ không có ý gì khác, bằng không bạn nghe mình đàn một bản đi, chứ đàn mà không để đánh thì không có giá trị gì cả.”

Cô ta ngồi xuống, dùng ngón tay chạm vào phím đàn, vẻ mặt say sưa, Dung Hoan cho rằng Dương Tuyết sẽ chơi một bản nhạc siêu khó, không ngờ lại là《 Thư gửi Elise 》.

Khúc nhạc dễ nghe, chỉ là giai điệu tương đối đơn giản. Vậy mà cô ta lại chơi cực kì nghiêm túc.

Sau khi kết thúc còn ngẩng đầu lên tươi cười hỏi: “Tớ đàn thế nào, có phải rất tuyệt không?”

“……” Dung hoan môi giật giật, “Cũng được.”

Không có màn vỗ tay kinh hô tán thưởng liên tục như trong tưởng tượng, phản ứng này làm Dương Tuyết bất mãn, hai chữ “Cũng được” giống như chỉ cho có lệ, cô ta nhỏ giọng nói thầm: “Làm như mình cũng biết chơi vậy.”

Dung Hoan không muốn để ý đến tính cách đại tiểu thư này nữa, bước đến phòng khách, lẳng lặng cầm lấy một quả anh đào ăn vào miệng, Dương Tuyết đi lại hỏi, “Dung Hoan, cậu là cháu gái của chú Phó nhưng sao lớn lên lại không giống nhau vậy.”

“Chúng ta không phải chú cháu ruột.”

Dương Tuyết giả vờ thanh minh, “Chẳng trách,tớ thấy chú ấy đối với cậu không có chút nào quen biết, cho nên cũng không quan tâm cậu nhiều đâu ha.”

Dung Hoan buồn cười, hỏi lại: “Vậy cậu cùng chú ấy quen thuộc lắm sao?”

“Tớ……”

Cô ta nói không nên lời.

Dương Tuyết kỳ thật không hề thích Dung Hoan, Dung Hoan lớn lên xinh đẹp, tính cách thanh cao, ngay cả con khỉ mà cô nuôi nhiều năm cũng thích Dung Hoan. Cô ta rất khó chịu. Cô ta không muốn nói chuyện nhiều với Dung Hoan, vì vậy cô ta tiếp tục chơi đàn.

Tới giờ cơm tối, Phó Tư Diễn và Dương Sóc xuống nhà. Dương Tuyết bưng chén đĩa từ trong bếp ra, "Ông nội, chú Phó, đến ăn cơm ạ.”

“Ừ, hôm nay Tuyết Tuyết sao hiểu chuyện như vậy?”

Gíao sứ Dương đi đến bàn ăn, Phó Tư Diễn liếc nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy Dung Hoan.

Anh đi ra sân sau, Dung Hoan cũng vừa từ sân sau đi vào, nhìn xuống đã thấy hai bàn tay xám xịt, lấm lem bùn đất của cô, anh không khỏi nở nụ cười: “Đi khai thác mỏ?

Cô đưa hai tay ra sau, “Ở sân sau có dâu tây, cháu đi xem một chút.”

Phó Tư Diễn rũ mắt cười nhạt, ánh mắt dừng ở khóe miệng cô, hỏi: “Ăn nhiều anh đào?”

“Hả?” Vẻ mặt Dung Hoan phát ngốc.

Anh giơ tay, nhẹ chọc chọc khóe miệng cô, Dung Hoan lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng dùng mu bàn tay xoa lên khóe miệng, vẫn còn cảm giác hơi dính, trong lòng cảm thấy xấu hổ.,

Nhìn thấy gò má trắng nõn ửng hồng của cô, anh cong lên khóe môi, “Thích anh đào lắm hả?”

Cô nghiêm túc giải thích: “ rất ngọt, vì vậy cháu ăn hơn nhiều...…”

Phó Tư Diễn cười cười, cảm thấy cô cực kì đáng yêu, “Được rồi, Hoan Hoan nhà chúng ta rất thích, mấy ngày nữa chú sẽ mua anh đào cho cháu.”

Nhà chúng ta…

Cô ngỡ ngàng, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền.

Sau đó anh vỗ vai cô, “Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Dung Hoan đi vào toilet, rửa tay, nhìn ngắm mình trong gương, lấy nước vỗ nhẹ lên mặt để loại bỏ hơi nóng.

Đi vào bàn ăn, mọi người đều đã ngồi vào vị trí, Dương Sóc ân cần nói: “Nào, cháu ngồi bên cạnh Tuyết Tuyết đi.”

Dung Hoan gật đầu, nhìn thức ăn tinh xảo bày trước mắt, còn chưa động đũa, liền nghe Dương Tuyết đắc ý nói: “Ông nội, hôm nay nhà có khách,cháu cũng xuống bếp hỗ trợ, tuy rằng làm không tốt, nhưng là Dung Hoan cùng chú Phó thích ăn là tốt rồi.”

“Tốt tốt tốt, cháu ngoan.” Dương Sóc cười.

Dung Hoan nhớ rõ Dương Tuyết vừa rồi căn bản không hề xuống bếp, nhiều lắm chính là ở phòng bếp cửa chỉ chỉ trỏ trỏ người giúp việc bỏ ít muối đi. Nhưng cô cái gì cũng chưa nói, yên tĩnh động đũa.

Được sự cho phép của người lớn, hai cô gái cũng uống một chút rượu vang đỏ.

Trên bàn ăn, giáo sư Dương hỏi Dung Hoan năm nay bao nhiêu tuổi, “Thi đại học chưa? Cháu thi vào trường nào?”

“Đại học S ạ.”

“Không tệ.” Dương Sóc khen ngợi.

Dương Tuyết bĩu môi, gắp viên khoai mỡ đưa vào miệng: “Cháu cảm thấy Đại học S tầm thường vô cùng, dạo trước cháu có dịp đi tham quan trường một vòng, môi trường học tập và hoàn cảnh xung quanh không tốt bằng nước ngoài. Ngoại trừ Nhạc viện, Đại học S chẳng có ngành học nào nổi bật cả.”

Đại học S là một trong những nơi đào tạo tốt nhất ở Trung Quốc về chuyên ngành liên quan đến âm nhạc, các giáo viên được mời đến giảng dạy đều nổi tiếng trong và ngoài nước. Dương Tuyết đã từng nộp đơn vào chuyên ngành này và muốn tìm mối quan hệ nào đó để đưa mình vào. Thật không may, trình độ của cô ta quá thấp nên đã bị từ chối.

Dương Tuyết hất cằm lên liếc nhìn Dung Hoan, Dung Hoan chỉ liếc mắt một cái, không thèm trả lời.

Giaó sư Dương và Phó Tư Diễn nói chuyện về công việc, Dương Tuyết ở bên cạnh nghe, chủ động hỏi: “Chú Phó, chú cũng là giáo sư đại học ạ? Thật lợi hại. Không biết hiện tại chú giảng dạy ở trường nào vậy?”

Anh bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của cô ta, nở một nụ cười nhạt: “Tôi dạy ở đại học S.”

Giây trước, Dương Tuyết còn nói đại học S không tốt, lúc này, nghe thấy Phó Tư Diễn cũng dạy ở đó, lời khen tiếp theo của cô ta dường như bị mắc kẹt trong cổ họng.

Dung Hoan khiếp sợ, không ngờ đến nghề nghiệp của anh là vậy. Bởi vì anh trông không giống một giáo viên lắm...

Sau khi chủ đề này kết thúc, Dương Tuyết rốt cuộc không dám nói lời nào, thành thành thật thật ăn cho xong cơm.

Sau khi hai đứa nhỏ ăn xong, Dương Tuyết kéo Dung Hoan: "Ông nội, con đi đánh đàn một lát, ông ăn từ từ."

“Được.”

Dung Hoan cũng chỉ có thể rời bàn, Dương Tuyết đi đến chỗ dương cầm, thừa dịp Phó Tư Diễn còn ở dưới lầu, trổ tài đánh đàn của bản thân, bọn họ khẳng định sẽ lau mắt mà nhìn.

Dung Hoan ngồi trên sô pha nghịch di động, một lát sau, Dương Sóc cùng Phó Tư Diễn từ bàn ăn đi ra.

Dương Tuyết thoáng thấy hai người đang tiến về phía mình thì lập tức chơi mạnh hơn, thanh âm và tình cảm phong phú, một đoạn nhạc qua đi, Dương Tuyết ngẩng đầu lên, chờ được khen ngợi, ai ngờ cô ta nhìn thấy tầm mắt Phó Tư Diễn lại chuyển về hướng người đang ngồi trên sô pha, nói: “Hoan Hoan, cháu không phải cũng đàn dương cầm sao?”

Dương Tuyết kinh ngạc, Dương Sóc mở miệng nói trước: “Thế à? Hoan Hoan cũng biết đàn? Nào, lại đây đánh một bài cho ông nghe đi.”

Dương Tuyết trừng mắt, nhìn thấy Dung Hoan đã đứng dậy đi từng bước về phía cô. Vì vậy cô ta phải bước sang một bên để Dung Hoan ngồi xuống.

Dung Hoan ngẩng đầu liền phát hiện Phó Tư Diễn vẫn ung dung mà nhìn chằm chằm mình, khóe miệng nhẹ cong, tựa hồ đang chờ mong gì đó.

Dung Hoan mở ra cuốn nhạc phổ* dương cầm, tìm kiếm khúc nhạc mình muốn đánh, cứ lật tới lật tới. Dương Tuyết trong lòng khinh thường, nhưng miệng lại cười nói, “Các bản nhạc càng về sau sẽ càng khó chơi.”

Dung Hoan bỗng chốc đóng lại cuốn sách, nhẹ giọng nói: “Cháu không tìm thấy thứ mình muốn chơi.”

Dương Tuyết hận không thể tháo xuống cái vẻ mặt dương dương tự đắc của cô. Không tìm được? Chi bằng nói thẳng ra mình không biết chơi không phải tốt hơn sao?

“Không sao, vậy câuu……”

Dương Tuyết đang muốn cô đứng lên, thì ngón tay của Dung Hoan chạm vào phím đàn đen trắng, lập tức vui sướng đánh ra một khúc nhạc dạo.

Dương Tuyết bị làm cho choáng váng, rồi phát hiện ra đoạn nhạc Dung Hoan đang chơi chính là 《 Ảo tưởng ngẫu hứng khúc 》của Chopin!

Cô đã từng không biết lượng sức mà luyện tập khúc nhạc này, nhưng mà nó khó đến mức cô đã từ bỏ ngay từ trang đầu tiên của bản nhạc, nhưng Dung Hoan vẫn có thể đánh nó một cách thành thạo dù không cần đọc qua nhạc phổ!

Những nốt nhạc mượt mà và đẹp đẽ bay bổng trên đầu ngón tay, tốc độ tay thoăn thoắt làm người xem hoa cả mắt, Dung Hoan như hòa vào cùng tiếng đàn, thổi hồn vào âm nhạc.

Tiếng đàn dương cầm trong biệt thự vang lên, ngay cả quản gia và người giúp việc cũng không khỏi tò mò, tự hỏi tiểu thư khi nào lại chơi một bản nhạc khó như vậy,vừa nhìn ra mới biết thì ra là một người khác.

Dương Tuyết sắc mặt càng ngày càng đen.

Khúc dương cầm kết thúc, ngón tay Dung Hoan rời khỏi phím đàn, ngước nhìn Phó Tư Diễn với một nụ cười.

Trông cô hơi bối rối, giây tiếp theo liền nghe được Dương Sóc vỗ tay khen ngợi, nói với Phó Tư Diễn: “Trình độ xuất sắc như vậy, thật tiếc khi không học đàn?”

Dung Hoan nhoẻn miệng cười, chậm rãi nói: “Gíao sư Dương, cháu đang học dương cầm, chính là khoa âm nhạc của đại học S.”

Dương Tuyết: “??!”