Editor: Mia
Phản ứng im lặng trong giây lát của Dung Hoan khiến Vương Hi Hi tràn đầy vẻ thỏa mãn, cô nhướng mày cười nói: “Bất quá không sao, chị trực tiếp báo tên của em, liền có thể miễn hẹn trước, nếu không em trực tiếp giúp chị đặt chỗ nhé?”
Vương Thịnh thường xuyên mang cô ta tới nơi này ăn cơm, vì vậy cho nên cô ta mới là SVIP ở đây.
Khóe môi Dung Hoan giật giật, cuối cùng lãnh đạm nói: “Cô rất thích xen vào việc của người khác sao?”
Vương Hi Hi trầm mặc, lúc này bạn cô ta bước tới, nắm lấy cánh tay cô ta, nhìn Dung Hoan khinh thường nói: “Hi Hi, lòng cậu nhiệt tình, nhưng người ta lại xem là lòng lang dạ sói. Còn giúp cô ta đặt chỗ, chắc gì cô ta đủ tiền ăn chứ?” Người bạn ấy cười nhạo hai tiếng, “Phỏng chừng là lấy hết tiền trong túi ra cũng không đủ để ăn một món tráng miệng nữa là.”
Cô ta lớn mật vui cười, không chút nào cố kỵ.
Vẻ mặt Dung Hoan hơi sững sờ, kìm nén lửa giận trong ngực, không muốn Phó Tư diễn nhìn thấy cảnh cô cãi nhau với người khác khi anh đến.
Vương Hi Hi không hài lòng với điều này, cô tiến lên một bước, nắm lấy tay của Dung Hoan: “Chị à, bạn bè của em đều nói đùa, chị đừng bận tâm. Tối nay em và các bạn ăn cơm với chúng ta, em mời chị nhé?”
Dung Hoan theo bản năng hất tay cô ta ra, không ngờ cô kinh hô sau đó liền ngã ngồi trên mặt đất.
“A……” Vương Hi Hi hốc mắt nhất thời liền đỏ, nước mắt lạch cạch rớt xuống dưới, mấy người bạn đều luống cuống, kéo cô nâng dậy, tức giận mà chỉ vào Dung Hoan: “Sao cô đẩy người khác chứ? Hi Hi không có việc gì đi…… Cô, mau lại đây xin lỗi Hi Hi đi!”
Dung Hoan: “Tôi căn bản là không dùng lực.”
Nhìn thấy Dung Hoan không chịu xin lỗi, cô ta liền tiến lên đòi lại công đạo vì Vương Hi Hi, muốn nắm lấy cổ áo của Dung Hoan, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào cơ thể cô, Dung Hoan nhanh chóng bị kéo lại, sau đó liền có một người đàn ông cao lớn chắn ở trước mặt cô ấy.
Giọng nói vừa lạnh vừa giận của người đàn ông vang lên: “Muốn đánh người?”
Cô gái ngay lập tức bị hù dọa.
Dung Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng dày rộng của anh, lớn tiến gọi: “Chú Phó……”
Phó Tư Diễn nghiêng người, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, choàng xuống vai cô và ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Lúc anh nhìn xuống cô, sự lạnh lẽo trong mắt anh đột nhiên mờ đi, chỉ còn lại ánh sáng và bóng tối dịu dàng, anh mở miệng trấn an:
——
“Không sao, chú ở đây.”
Dung Hoan ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nước hoa nam cùng với hương vị của khói thuốc trên người anh, trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Người đàn ông đẹp trai trước mặt với khí thế và áp lực mạnh mẽ xuất hiện trong tư thế bảo hộ cho Dung Hoan, khiến các cô gái phải cảnh giác, nhưng Vương Hi Hi lại khóc đến đáng thương, họ làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô, bọn họ hỏi Phó Tư Diễn: Anh là ai?”
Phó Tư Diễn ánh mắt âm trầm lãnh đạm, giọng trầm xuống: “Tôi là chú của Dung Hoan.”
Vương Hi Hi nghẹn ngào, ngẩng đầu lên khi nghe thấy điều này, nhìn về phía Phó Tư Diễn, lại đối anh không hề có ấn tượng.
“Vừa rồi phát sinh chuyện gì?” Phó Tư Diễn hỏi.
Cô gái chỉ chỉ Vương Hi Hi, nói: “Vừa rồi Hi Hi có nhã ý muốn đặt chỗ trước cho Dung Hoan, nhưng cô ấy lại đẩy Hi Hi xuống đất!”
Dung Hoan tức giận: “Tôi không có, cô ta tới đụng tôi trước, tôi không ra sức chút nào.”
Vương Hi Hi đi tới,khẽ nuốt nước mắt: “Chị ơi, em chỉ muốn giúp chị thôi, em biết chị rất ghét em, nhưng em vẫn luôn coi chị như chị gái của mình...”
Dung Hoan vô tội mà nhìn về phía Phó Tư Diễn, cô không biết anh có tin tưởng mình không, bởi vì cô thường xuyên ở trước mặt anh nói dối không chớp mắt. Vương Hi Hi đã khó nhiều đến nỗi khiến mọi người cảm thấy thương hại,chỉ sợ ai cũng sẽ tin cô ta mà thôi.
“Trên người của cô, chỗ nào bị thương?” Phó Tư Diễn đột nhiên mở miệng.
“Tôi……”
“Nếu có, tôi sẽ nhờ trợ lý đưa cô đến bệnh viện gần đây, và tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men.”
Vương Hi Hi ngơ ngẩn.
Phó Tư Diễn liếc nhìn đồng hồ, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, nói với những người phía sau “Kế Sâm, các người ở lại xử lý đi.”
Anh nói xong liền nhìn cô gái nhỏ trong tay, ôn nhu cười: “Tiểu gia hỏa đói bụng sao? Chú mang cháu đi lên ăn gì đó.”
Phó Tư Diễn không cho đám người Vương Hi Hi một ánh mắt, dư thừa ôm lấy Dung Hoan đang muốn đi, đã bị bạn Vương Hi Hi tức muốn hộc máu gọi lại: “Này, anh dựa vào cái gì không xin lỗi! Bồi tiền tính là cái gì? Bộ tưởng gia đình Hi Hi không có tiền sao?”
Dung Hoan tức giận đến thân thể khẽ run, Phó Tư Diễn dường như cảm nhận được, anh ôm lấy cô chặt hơn, sau đó quay người lại, một tia nghiêm nghị lạnh lùng lóe lên trong mắt, không còn che giấu sự tức giận của bản thân.
Mày anh nhăn lại, môi mỏng phun ra mấy chữ:
“Dựa vào cái gì?”
“Chỉ bằng cô ấy họ dung, là nhà người nhà tôi, thì không cần xin lỗi.”
Đám người Vương Hi Hi khiếp sợ đến nói không nên lời.
Lúc này tổng giám đốc khách sạn nhìn thấy Phó Tư Diễn, cười đến xuân phong mãn diện: “Phó tổng, ngài đại giá quang lâm cũng nên thông báo với tôi một tiếng, phòng ăn đều đã được chuẩn bị tốt, để tôi đích thân dẫn ngài lên?”
Phó Tư Diễn mang theo Dung Hoan lên lầu, Vương Hi Hi thu hồi ánh mắt trừng bọn họ, nói với bạn mình: “Không sao, chúng ta lên đi.”
“Đúng đúng, đừng làm cho bản thân mình mất hứng.”
Tuy nhiên, một nhân viên khác đi tới, ngăn lại bọn họ ở sảnh: “Xin lỗi Vương tiểu thư, đêm nay nhà hàng bầu trời đầy sao trên tầng cao nhất không mở cửa cho công chúng.”
Cô khó có thể tin được, chỉ vào hai người vừa mới đi vào: “Nhưng…… Nhưng bọn họ như thế nào lên được?!”
“Đây là sắp xếp của tổng giám đốc chúng tôi, xin lỗi.”
“Dựa vào cái gì a? Này, cô biết mình đang nói chuyện với ai không? Có nghe nói đến Vương Thịnh chưa? Chủ tịch tập đoàn Vương thị, Vương tiểu thư đây là con gái của ông ta! Đừng có coi thường người khác!” Người bạn tức giận.
Các nhân viên vừa nhìn thấy cảnh Vương Hi Hi khi dễ Dung Hoan thì không hiểu nổi đám con gái kiêu ngạo ướng ngạnh trước mặt, cô ta vẫn giữ một nụ cười lễ phép: “Ông chủ của tập đoàn Vương thị là ai? Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng ông chủ của khách sạn của chúng tôi là người đã đi vào vừa rồi. Nếu xúc phạm đến ông ấy, ai sẽ bảo vệ công việc của chúng tôi?”
“?!”Phó Tư Diễn thế nhưng lại là sếp tổng của Gelsa!
Mọi người khiếp sợ, đối mặt nhìn nhau. Mệt cho bọn họ còn nhục mạ Dung Hoan một phen, cuối cùng người bị vả mặt thế nhưng lại là các cô!
Nhân viên công tác xoay người rời đi, Vương Hi Hi tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ mà rời khỏi khách sạn.
Bên kia, Dung Hoan cùng Phó Tư Diễn vừa bước vào thang máy lên lầu.
Vừa rồi anh nói “Người của anh, không cần xin lỗi” như còn phảng phất bên tai Dung Hoan, tầm mắt cô hơi rũ, hai má ửng hồng nhàn nhạt, giờ phút này đứng ở bên cạnh anh, tim đập đều rối loạn, đầu nào dám ngẩng lên.
Bộ dạng cô như vậy, dừng ở trong mắt Phó Tư Diễn, trông cô giống như tiểu bạch thỏ sợ hãi vì bị lừa dối, anh liền nhớ tới cảm xúc sáng nay trong điện thoại của cô, ánh mắt không tự giác lại trầm đi vài phần.
Tổng giám đốc đen mặt nhìn Phó Tư Diễn, không dám xuất thủ, lên đến tầng cao nhất liền dẫn anh và Dung Hoan đến vị trí đẹp nhất trong nhà hàng bầu trời đầy sao.
Khách sạn này là mấy năm trước Phó Tư Diễn đầu tư, anh sở hữu cổ phần không ít, nhà hàng sao trời trứ danh cũng là do anh bỏ tiền đầu tư. Trong đó vị trí tốt nhất chỉ có một bàn, ở ngoài trời, được bao phủ bởi một tấm kính pha lê hình bán nguyệt, nơi có thể nhìn ra cảnh đêm đẹp nhất ở Giang Thành mà không phải người bình thường nào cũng đều có thể đặt được chỗ.
Biết được Phó Tư Diễn sắp đến, bên trong được thiết kế lại rất đặc biệt, được trang trí nổi bằng những quả bóng bay nhiều màu sắc, phần nắp bằng kính mô phỏng bầu trời đầy sao có có thêm kính thiên văn chuyên dụng để ngắm sao, sắp xếp thêm nghệ sĩ dương cầm, kéo đàn violon, tạo nên một bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Thấy Phó Tư Diễn để ý đến bó hoa hồng lớn trên bàn, tổng giám đốc liền nhanh chóng cầm lên nhận lấy giấu sau lưng.
Ông cũng là mới biết được, cô gái Phó Tư Diễn mang hóa ra là một cháu gái nhỏ.......
Hai người ngồi xuống, Phó Tư Diễn liền nói: “Các người trước cứ rời khỏi đây đi.”
Khi âm nhạc dừng lại, vài người phục vụ lần lượt lui ra ngoài, Dung Hoan nghi hoặc mà nhìn về phía người đối diện, chỉ thấy Phó Tư Diễn hướng cô vẫy tay, “Tiểu gia hỏa, lại đây.”
Cô do dự, ngoan ngoãn đi tới, anh liếc nhìn sắc mặt cô hỏi: “Vừa rồi ở dưới lầu, bọn họ có làm cháu bị thương không?”
Dung Hoan lắc đầu.
“Người đó, là em gái của cháu?”
Dung Hoan gật đầu, sau đó nhẹ giọng giải thích: “Là em gái cùng mẹ khác cha của cháu.”
“Cháu không thích cô ta?”
Cô giật mình, cúi đầu, hồi lâu mới nhẹ gật đầu.
Từ nhỏ đến lớn, Vương Hi Hi à bảo bối trong lòng bàn tay của cha mẹ, còn Dung Hoan là chị, mọi việc đều phải nhường nhịn. Bề ngoài,Vương Hi Hi một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng yêu, rất thân thiện với cô, nhưng chỉ có Dung Hoan biết rõ một sự thật, đó là cô ta cực kì chán ghét cô.
Vương Hi Hi sẽ ở trước mặt cha mẹ quanh co lòng vòng nói cô không tốt, hoặc là mang theo bạn bè đến châm chọc cô, làm chuyện xấu đều đẩy lên đầu cô, vĩnh viễn một bộ mặt ngây thơ vô tội.
Mà trong mắt người lớn, cô phải yêu thương cô em gái này vô điều kiện.
Nhưng Phó Tư Diễn lại nhẹ nhàng cười, đưa ra một câu trả lời khác: “Hoan hoan tốt như vậy, có thể làm người ta không thích, đó hẳn là vấn đề của cô ta.”
“Chú Phó, vì cái gì vừa rồi không để cháu xin lỗi……” Cô nhịn không được hỏi.
Kỳ thật một màn vừa rồi anh đều chứng kiến hết những việc phát sinh, “Cho dù không nhìn thấy, chú sao có thể sẽ tin tưởng người xa lạ thay vì Hoan Hoan nhà chúng ta chứ?”
Trái tim cô đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Anh mỉm cười nhìn cô, “Cháu đáp ứng với chú một điều kiện được không?”
“Là gì ạ……”
“Đừng làm chính mình chịu khi dễ, dù có đối mặt với bất kì ai. Nhưng khi không biết phải làm sao, liền tới tìm chú, chú nhất định sẽ chống lưng cho cháu, được không hả?”
Đây chính là lời mà anh đã hứa với ông cụ Dung trước khi ông ra nước ngoài, Phó Tư Diễn ở thư phòng bảo đảm như vậy, không để cho Dung Hoan chịu một chút ủy khuất.
Đây không phải những lời anh ấy nghĩ, mà là, anh nhất định có năng lực bảo hộ cô.
Cô nghe vậy, trong lòng nhộn nhạo, bị một loại cảm giác ấm áp mà kiên định đánh sâu vào tim, dần dần lan tỏa.
Sau khi gật đầu, anh liền xoa xoa đầu cô, “Nếu vậy tâm trạng khá hơn chưa? Hôm nay là sinh nhật cũng không thể không vui được.”
Cô bỗng chốc ngẩng đầu, sinh nhật?!
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, anh biết cô quên mất hôm nay là sinh nhật của mình, anh khều nhẹ mũi cô, cười bất lực: “Không nhớ à?”
“Chú làm sao biết……”
“Ông nội nói cho chú biết.”
Kia có phải anh đến tìm vì sinh nhật cô không... Cô không dám hỏi nhưng trong lòng lại nhảy cẩn lên vì sung sướng.
Thấy khóe miệng cô nhếch lên, Phó Tư Diễn cũng cười theo đó, giơ tay ngoéo chiếc cằm núng nính mềm mại của cô, trầm giọng nói:
“Tiểu gia hỏa, nghe được chú tới cùng cháu mừng sinh nhật, rốt cuộc cũng cười rồi.”
Nghe vậy, gương mặt trắng nõn của Dung Hoan phiếm lên một tầng hồng nhạt như màu mật đào, cô rũ mắt đang không biết trả lời như thế nào, bụng đột nhiên “ùng ục” một tiếng.
Phó Tư Diễn cùng cô đều nghe thấy.
“……” Cô thẹn thùng mà vùi đầu xuống dưới, chọc anh cười khúc khích hai tiếng, “Hoan Hoan đói bụng rồi, gọi đồ ăn trước đi.”
Người phục vụ bước tới đưa thực đơn, Phó Tư Diễn hỏi: “Hoan Hoan có thể ăn cay không?”
“Một chút.”
Anh đoán được khẩu vị của cô gái nhỏ, gọi một vài món trong đó, cuối cùng hỏi cô muốn ăn gì nữa không.
Cô lật đến trang cuối cùng, ánh mắt dừng trên “Macarons kiss”, chỉ vào nó, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện, trong mắt sáng lấp lánh: “Có thể gọi món này không?”
Cô gái nhỏ đối với đồ ngọt quả thực không có sức chống cự, và cô cũng như vậy.
Biểu tính cô thêm vài phần đáng yêu, Phó Tư Diễn cười một cách cưng chiều, hỏi lại: “Đợi chút còn có bánh sinh nhật, cháu có thể ăn nữa được không?”
Nghe có bánh kem, ánh mắt cố tỏa sáng, vì thế ngoan ngoãn xua tay: “Vậy thì không cần món này nữa.”
Đầu bếp của Nhà hàng bầu trời đầy sao được Phó Tư Diễn tuyển chọn từ một nhà hàng ba sao Michelin ở nước ngoài, anh ấy có kỹ năng nấu nướng tuyệt vời và đồ ăn làm ra cũng đặc biệt ngon.
Tới Giang Thành hai ngày này, tâm trạng Dung Hoan vẫn luôn rất kém cỏi, nhưng bữa tối này đã xua tan u ám trong lòng cô. Nhìn bề ngoài, cô không khác lúc trước là bao, nhưng độ cong của khóe môi cho thấy tâm trạng cô đã vui hơn rất nhiều.
Cô không biết là mình vui vẻ vì đồ ăn ngôn, hay vì người ngồi đối diện là Phó Tư Diễn nữa.
Sau khi ăn cơm xong, màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, Dung Hoan tò mò đi xem kính viễn vọng thiên văn, mắt cô nhìn vào thị kính* nhưng lại hoàn toàn chỉ thấy một màu đen khịt.
(*Thị kính là một loại thấu kính được gắn vào nhiều loại thiết bị quang học như kính viễn vọng và kính hiển vi)
“Vì cái gì lại tối đen như thế……”
Trong lúc đang phân vân, một giọng nói lười biếng trầm thấp vang lên bên tai: “Đồ ngốc, cái này còn chưa chỉnh mà.”
Anh đứng sau lưng cô, cúi xuống điều chỉnh, vô tình nửa vòng tay cô nằm gọn trong vòng tay anh. Hai người khoảng cách gần như vậy, mùi thuốc lá nhàn nhạt từ trên người anh bay lên chóp mũi cô, khiến thân thể cô cứng đờ, vành tai giống như bàn ủi, vô cùng nóng hổi.
Nhịp tim đang tăng tốc đập thình thịch, cô thậm chí còn sợ rằng anh sẽ nghe thấy.