Edit: Bèng
Beta: Đậu Xanh
“Ngủ ngon không?” Sáng sớm hôm sau Từ Lâm Viễn gãi gãi đầu thật cẩn thận hỏi Đới Hiểu Khánh.
“Cũng được.” Đới Hiểu Khánh liếc mắt nhìn anh một cái, tóc Từ Lâm Viễn rất ngắn, cũng không cần xử lý quá nhiều, hẳn là chỉ rửa mặt chải đầu thôi, đường nét trên khuôn mặt căng ra, mày rậm mắt to bộ dáng có vẻ như rất có tinh thần. Đã bắt đầu mùa thu, mà anh vẫn mặc một cái áo đen, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.
“Đúng rồi, có bánh bao đặt trên bàn, em ăn đi.”
“À, được.” Đới Hiểu Khánh xoay người khập khiễng ra khỏi phòng.
Chăn bông trên giường đã được gấp gọn gàng, Từ Lâm Viễn tiến lên vài bước, đột nhiên ngửi thấy một loại mùi hương như có như không, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại hơi cúi người xuống kéo nhẹ chăn bông, cùng với gối đầu đặt trên giường khẽ ngửi, mới phát giác được đây là mùi hương của Đới Hiểu Khánh. Không phải là dầu gội đầu hay là sữa tắm, hình như là mùi thơm của cơ thể thiếu nữ, mùi hương chỉ dành riêng cho Đới Hiểu Khánh. Nghĩ đến như vậy mặt anh trở nên đỏ, tim cũng đập nhanh hơn, mảng đỏ ửng nhanh chóng truyền đến bên tai, hô hấp càng thêm dồn dập. Rồi sau đó giống như ăn cướp mà nhanh chóng chỉnh chăn lại như cũ, làm bộ bình tĩnh đi ra ngoài.
**
Vào thời điểm lá phong đã chuyển sang mài đỏ, Đới Hiểu Khánh đưa ra ý kiến muốn đi ra ngoài đạp thanh [1]. Từ Lâm Viễn thấy không yên tâm nên cương quyết yêu cầu muốn đi cùng cô, thật ra rừng lá phong cách đó không xa.
[1] Dẫm lên cỏ xanh, chỉ việc trai gái đi chơi xuân, dẫm lên cỏ xanh ngoài đồng, do đó mà gọi hội Thanh minh là hội Đạp thanh.
Bây giờ đã là đầu tháng 11, rừng lá phong bên cạnh thôn Phong Uẩn màu đỏ ngập trời, lấp lánh vui mắt, một thân cây có rất nhiều lá phong hình tròn, một cây phong có vài thân chen chúc, màu sắc trộn lên nhau, vừa rực rỡ vừa phong phú.
Trải qua những ngày buồn bực ở nhà họ Từ, Đới Hiểu Khánh hứng thú bừng bừng bước lên cẩn thận quan sát, Từ Lâm Viễn như “áp giải tội phạm đến” còn được cô lý giải từng cái: “Đây là cây phong Acer, nhìn mép lá có răng cưa sắc nhọn, trên đó còn có màu xanh đậm, không có lông; phía dưới có màu xanh lục nhạt, và có những sợi lông trắng. Nó chỉ chuyển sang màu đỏ khi vào mùa thu.”
Từ Lâm Viễn ngây ngốc, có lệ đáp lại một tiếng, đem lực chú ý đặt trên mặt Đới Hiểu Khánh, bởi vì tiếp xúc với thứ mà mình yêu thích, mắt hạnh của cô sáng ngời, khuôn mặt hưng phấn trở nên đỏ bừng, miệng nhỏ hồng nhuận còn lải nhải nói, lòng Từ Lâm Viễn thình thịch nhảy dựng lên, bên tai nóng lên.
Trong lúc anh còn đang ngẩn ngơ, Đới Hiểu Khánh lại đi thêm một khoảng, phát hiện anh không đuổi kịp, vội gọi anh lại đây, nở một nụ cười tự nhiên từ đáy lòng. Sau đó trong trí nhớ của Từ Lâm Viễn, người nọ đứng dưới cây phong, mắt to sáng ngời mê người chỉ nhìn thẳng một mình anh, cười đến đẹp như vậy, nửa cánh rừng đằng sau cũng chỉ làm nền cho cô. Trong đầu anh chỉ nghĩ đến, anh tiêu rồi.
“Anh xem, đây là một chủng loại cây phong khác của Red Maple, bốn mùa nó đều màu đỏ, lá phong còn có chủng loại khác là phong ngũ giác, Acer Truncatum, phong tam giác… chỗ này của thôn anh chỉ có hai chủng loại.” Lúc này Đới Hiểu Khánh tựa như đứa trẻ nhỏ phát hiện một bí mật mà nóng lòng muốn chia sẻ.
Đột nhiên, trên đầu cô bị người ta nhẹ nhàng thả cái gì đó, cô gỡ xuống thì thấy, hóa ra là vừa rồi Từ Lâm Viễn vụng về làm một chiếc nhẫn bằng lá phong
Cuối cùng sau khi xem lá phong xong, Đới Hiểu Khánh mới nhớ tới phải làm mẫu vật lá phong, cô cẩn thận chọn chiếc lá phong có rễ dài hơn bẻ xuống, gấp lại rồi mang về kẹp giữa hai mảnh giấy lớn hơn, bởi vì không có tập sách, nên cô đem giấy lót xuống chân bàn.
**
Qua một tuần, mẫu vật đã làm xong, Đới Hiểu Khánh cũng quyết định sẽ rời khỏi, suy xét hành trình tiếp theo. Cô đưa một mẫu lá phong tặng cho Từ Lâm Viễn, người đàn ông miền núi tuy có chút thô tục, nhưng vẫn chăm sóc cô, cô còn muốn cho anh tiền, nhưng anh thế nào cũng không chịu.
“Cám ơn chú dì, cũng cảm ơn anh Viễn đã chăm sóc cháu, cháu phải đi rồi. Chỉ là, cháu không quen đường, có thể làm phiền… đưa cháu xuống núi không?” Vừa nói xong, sắc mặt Từ Lâm Viễn lập tức thay đổi. Cha Từ mẹ Từ liên tục nháy mắt ra dấu.
“Tại sao phải đi? Chúng tôi đối xử với em không tốt sao?” Sắc mặt Từ Lâm Viễn âm trầm.
“Không có, mọi người đối xử với tôi rất tốt. Chỉ là tôi cảm thấy mình nên đi rồi.” Đới Hiểu Khánh không biết tại sao.
Từ Lâm Viễn ép mình không được tức giận, anh ngang ngược đá văng hành lý của Đới Hiểu Khánh, mạnh mẽ đem người kéo vào phòng. Đới Hiểu Khánh cũng tức giận trừng mắt anh. Giọng điệu Từ Lâm Viễn dịu đi: “Hiểu Khánh, vì anh, ở lại đây, được không?”
“Anh có ý gì?” Đối diện với ánh mắt yêu say đắm của anh, cô nhíu mày: “Từ Lâm Viễn, anh thích tôi?”
“Đúng vậy.” Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nóng rực: “Anh thích em, Hiểu Khánh. Em không cần cảm thấy quá nhanh, quả thật chúng ta chỉ mới ở chung một tháng, nhưng anh biết anh thích em. Ở lại được không? Chúng ta ở bên nhau.” Anh nắm lấy tay cô, mềm mại tinh tế như vậy, khiến cho lòng anh thật hạnh phúc.
Không ngờ đến Đới Hiểu Khánh chán ghét hất tay anh, không chút nào che dấu thần thái ghét bỏ làm anh tổn thương. Anh lại dùng sức khống chế không cho cô thoát khỏi: “Em không có chút cảm giác gì với anh sao?” Anh nói đầy khó khăn.
“Thật xin lỗi.” Biểu tình cô hờ hững, trong mắt không có chút dao động nào.
“Không, em không được đi! Sẽ không có ai dẫn em xuống núi đâu.” Anh đột nhiên cuồng loạn hét lớn, xoay người đi ra ngoài dọn lại hành lý của cô về phòng, sau đó mạnh mẽ đóng sầm cửa phòng, rồi khóa cửa. Đới Hiểu Khánh không dám tin tưởng nhìn tất cả sự việc xảy ra, Từ Lâm Viễn dám giam cầm tự do của cô?